Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 142: Công khai theo đuổi (2)



Những ngày sau, phòng làm việc của Hạ Lê liên tục nhận được hoa. Những bó hoa hồng đủ màu sắc thơm lừng thay nhau đua nở trong phòng làm việc của cô. Nếu nói cô không thích là nói dối. Hạ Lê không những thích hoa mà còn là rất rất thích. Đặc biệt là khi cái phòng làm việc ngập tràn hoa không khác một cái cửa hàng bán hoa thì khi ai bước vào cũng phải kêu lên. Lúc đó chủ nhân của căn phòng sẽ thấy tâm trạng của mình rất oách, rất sảng khoái. Chỉ tiếc, Hạ Lê không phải là công chức văn phòng bình thường. Những bệnh nhân đến phòng cô thăm khám bệnh có rất nhiều vấn đề chứ không chỉ riêng là dị ứng phấn hoa cho nên theo tiêu chuẩn an toàn của bệnh viện thì văn phòng của bác sĩ phải tuyệt đối sạch sẽ. Từng bó từng bó hoa vừa được ký nhận liền được giao xuống bàn tiếp tân của các khu vực trong phòng bệnh. Suốt cả tháng trời những nơi công cộng của bệnh viện như sảnh, phòng ăn, bàn tiếp tân, khu vực thư giãn... đều được đặt hoa.

Chẳng mấy chốc ai nấy ở bệnh viện đều biết người theo đuổi bác sĩ Trần là ai nhưng Hạ Lê đều phớt lờ. Cái kiểu theo đuổi nhau, quen nhau, qua lại rồi kết hôn đã khiến cô quá chán nản. Đã ở vào tuổi này, Hạ Lê chỉ muốn dốc sức làm việc nuôi gia đình và lo cho con trai tử tế. Yêu đương đã là vấn đề quá xa vời với cô. Chỉ có điều, Christopher không bỏ cuộc. Mặc cho Hạ Lê phớt lờ mình thì anh vẫn ngang nhiên theo đuổi. Sau một tháng tặng hoa không có hồi âm, anh liền đổi cách thức.

Trưa hôm ấy, Bảo Vy ghé sang bệnh viện ăn trưa cùng Hạ Lê. Lúc này Bảo Vy đã chuyển sang công tác tại trường Đại Học Y California cho nên cô không nắm nhiều tin tức giật gân trong bệnh viện nữa. Hôm nay khi tình cờ gặp Christopher ngồi cùng bàn ăn với Hạ Lê, lúc này Bảo Vy mới biết được chút thông tin.

Cả buổi ăn, Hạ Lê gần như chỉ nói chuyện với Bảo Vy. Hai người trao đổi những vấn đề chuyên môn, những tài liệu khoa học, những công trình vừa xuất bản và hoàn toàn bỏ quên Christopher nhưng anh vẫn không khó chịu, vẫn nhẫn nại lắng nghe và theo dõi câu chuyện. Đến khi anh đứng lên đi vào nhà vệ sinh thì Bảo Vy mới kéo tay Hạ Lê hỏi nhỏ: “Anh chàng người Tây này là bạn trai của em hả?”

Hạ Lê thở dài chậc lưỡi nói: “Chị Bảo Vy à, em cắt đứt hồng trần lâu rồi. Anh ta hết tặng hoa rồi lại ăn trưa ở đây mỗi ngày. Em không biết anh ta định giở trò gì. Không lẽ chuyển chỗ làm?”

Bảo Vy tặc lưỡi nói: “Y chang cách Ưng Túc trước đây theo đuổi chị. Chị phải thừa nhận đẹp trai không bằng chai mặt. Cuối cùng chị cũng chịu về làm vợ anh ấy.”

Hạ Lê nhấp ngụm trà lắc đầu than: “Lúc đó nhìn chị em cứ nghĩ có người vì mình làm như vậy thì thật oách biết bao. Sao chị cứ chối từ. Không ngờ bây giờ rơi vào hoàn cảnh đó mới thấy phiền.”

Bảo Vy cười cười khuấy khuấy ly cà phê rồi thong thả kể: “Dù sao thì anh chàng này cũng chưa đến mức lấy đá đập đầu rồi ngồi lì bên ngoài phòng làm việc của chị như anh Túc lúc đó. Cũng không chuyển đến bên cạnh nhà ám em mỗi ngày. Nghĩ lại khoảng thời gian đó chị đúng là nể mức độ chai lì của chồng chị.”

Hạ Lê nghe đến đây thì che miệng cười híp mắt. Bảo Vy lại hỏi thêm: “Em thật không nghĩ đến chuyện quay lại với Lương GIang hay sao?”

Nghe nhắc đến Lương Giang, Hạ Lê đang cười bỗng đơ mặt lại. Bảo Vy nhìn thấy thái độ này thì biết Hạ Lê không tha thứ cho Lương Giang. Cô không biết năm đó Lương Giang đã làm gì khiến Hạ Lê giận đến sáu bảy năm trời vẫn không chịu nguôi nguây. Cô chỉ biết việc Lương Giang kết hôn rồi ly hôn nhanh chóng khiến tinh thần anh suy sụp rất nhiều. Bất giác Bảo Vy lại thấy thương cho Lương Giang nên cô liền nói mấy lời tốt trước mặt Hạ Lê: “Con người thì ai cũng có thể mắc sai lầm. Lương Giang năm đó kết hôn xong cũng không vui vẻ gì. Ly hôn xong thì tinh thần càng xuống dốc. Chị biết cách anh ta ra tay cho gia đình em gặp chuyện là rất quá đáng nhưng cũng là vì muốn em quay về Mĩ. Nếu anh ta không coi trọng tình cảm với em thì đã sớm tìm người khác. Lương Giang là mẫu người đàn ông thành đạt khiến bao cô gái mong muốn chứ đâu phải loại bỏ đi. Chưa kể giữa em và Lương Giang còn có một đứa con.”

Hạ Lê nghe đến đây thì liền lên tiếng: “Em đúng là sui xẻo tận mạng đó chị Bảo Vy. Bởi vì lâu rồi em không dùng thuốc tránh thai cho nên lúc đó uống cũng không biết nó đã bị hết hạn sử dụng. Bác sĩ của chúng ta lúc đi học là cả một pho sách, khi đi làm thì dù chỉ là một chút sơ suất cũng chuốc lấy hậu quả nghiêm trọng. Trước đây thầy em nói như vậy mà em không tin. Cuối cùng là em sai ngay cái điều cơ bản nhất. Nếu lúc đó hắn không đả kích tinh thần em thì em cũng không đến nỗi quên kiểm tra lại vỉ thuốc.”

Bảo Vy thấy Hạ Lê khó chịu than thở thì liền lấy tay xoa xoa vai cô, nhẹ nhàng nói: “Nhờ như vậy nên em mới có được một đứa con trai ngoan. Trải nghiệm làm mẹ là cảm giác hạnh phúc nhất trên đời. Không phải hay sao?”

Nhắc đến Ánh Dương, gương mặt Hạ Lê liền giãn ra, cô gật đầu xác nhận: “Đúng là khi có con em mới biết cái gì là hạnh phúc thật sự. Lúc còn bé trông cái mặt của nó rất đáng yêu, da trắng hồng, hai má phúng phính, khi cười rất giống...”

Hạ Lê muốn nói khi con trai cô cười rất giống Lương Giang nhưng nghĩ đến hắn thì cô chỉ có duy nhất một cảm giác ghét. Thấy Hạ Lê dừng lại, Bảo Vy liền hiểu được tâm trạng của cô cho nên Bảo Vy cũng không nhắc về Lương Giang nữa.