Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 172: Viên mãn (4)



Từ lúc Bảo Hân chính thức về làm dâu của nhà họ Phan thì người tỏ ra phấn khích đến độ nhảy cẫng lên chính là An Khê. Cô bé luôn miệng nói rằng: “Từ giờ dì Út sẽ ở luôn cùng con mà không còn lo có ngày bác Hai không cần dì Út nữa sẽ đuổi dì Út đi.”

Lúc An Khê nói câu này lần đầu tiên, Bảo Hân đang uống sữa cũng phải sặc. Tâm sự khi xưa lúc cô đơn phương thích Phan Lục Kha lại bị “tiểu yêu tinh” này nói ra một cách dễ dàng và nhẹ nhàng như vậy. Bảo Hân chậc lưỡi nhớ lại những ngày xa xưa đó, khi ngày ngày cô đối diện với “mĩ nam” mà lại phải kiềm nén cảm xúc không dám bày tỏ cùng anh vì sợ anh từ chối rồi đuổi cô đi. “Thời gian đó đúng là “ăn gạo sống” để tồn tại qua ngày mà!” - Bảo Hân nghĩ về khoảng thời gian đó chỉ có thể lắc đầu. Cô ngày ngày buồn bã cứ nghĩ đến một lúc nào đó Phan Lục Kha công khai chuyện tình cảm với một ai đó sẽ cảm thấy không tiện khi giữ một “bà lang” như cô bên cạnh. Nhất là khi anh đã hoàn toàn bình phục.

Lúc đó An Khê hay thấy cô ngồi một mình rồi hai mắt đỏ hoe nên con bé lo lắng hỏi cô. Kết quả cô chỉ trả lời nó rằng: “Dì Út buồn bởi vì không biết lúc nào sẽ bị bác Hai của con đuổi đi.”

An Khê nghiêng đầu chu mỏ hỏi lại: “Sao bác Hai lại đuổi dì Út đi? Bác Hai rất thích dì Út mà. Con thấy bác Hai hay nhìn trộm dì Út.”

Lúc đó, thật sự Bảo Hân không tin chuyện này. Cô cho rằng An Khê còn nhỏ nói bừa cho cô vui nhưng sau này cô có hỏi lại Phan Lục Kha thì đúng là như vậy. Anh vẫn hay đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn xuống chiếc xích đu Bảo Hân hay ngồi. Nhiều khi cứ mải ngắm nhìn cô mà quên rằng chân mình đã mỏi. Bảo Hân có bao nhiêu thời gian đơn phương anh thì Phan Lục Kha có bấy nhiêu thời gian tơ tưởng đến cô. Chỉ tiếc anh không dám lại gần cô, anh sợ dọa cô hoảng cô sẽ bỏ anh mà đi. Dù sao Bảo Hân cũng là một cô gái trẻ trung đang độ xuân thì, để có thể làm cho cô yêu anh, chỉ là chuyện viễn vông. Hai người cứ như vậy mạnh ai nấy ôm ấp tình cảm của mình ở trong lòng mà không dám để cho đối phương biết chỉ vì muốn bảo vệ cho tâm trạng của đối phương và mối quan hệ hiện có được an toàn mà suýt tí nữa họ đã bỏ lỡ nhau.

Chỉ sau này khi nghe An Khê ra rả câu nói khi xưa của Bảo Hân, Phan Lục Kha mới biết thì ra cô gái nhỏ đã yêu thầm mình từ lâu và ngày ngày nơm nớp lo sợ bị anh “cho nghỉ việc” mà không biết rằng anh mỗi ngày ở cạnh cô trong căn phòng ngủ này thì chỉ có một ý nghĩ duy nhất là “chiếm đọat” cô. Tuy nhiên, Phan Lục Kha là người kín đáo, anh không lộ ra suy nghĩ đen tối này cho Bảo Hân biết. Anh chỉ cười cười trêu Bảo Hân: “Thì ra là có người chữa bệnh mà yêu thầm bệnh nhân.”

Bảo Hân ghét nhìn thấy bộ mặt vênh váo của anh mỗi khi bốc mẻ cô mê anh... từ lâu. Những lúc như vậy, thật đúng là “quê không chịu được.” CHo nên cô liền vênh mặt cao hơn cãi lại: “Vì bệnh nhân có ngoại hình xuất sắc quá đó.”

Phan Lục Kha nghe vợ khen mình thì phì cười ôm cô vào lòng nhẹ nhàng nhưng cương quyết nói: “Từ giờ không cho em khám bệnh cho bệnh nhân nam nữa. Bất kể đàn ông hay con trai từ sáu đến tám mươi sáu đều không tiếp.”

Bảo Hân nghe xong thì liền há hốc mồm, khó chịu dùng dằng: “Phan Lục Kha, anh bá đạo.”, “Phan Lục Kha, anh gia trưởng.”, “Phan Lục Kha, anh thật quá đáng mà. Anh có biết tuần sau phòng khám Đông Y của em sẽ khai trương tại China Town hay không? Không khám bệnh cho bệnh nhân nam thì coi như mất đi một nửa thu nhập rồi, còn làm ăn gì nữa.”

Phan Lục Kha nhếch môi cười rồi rất nhanh lại nghiêm nét mặt: “Anh đồng ý mở phòng khám bệnh Đông Y cho em là vì không muốn em mai một nghề thuốc gia truyền mấy đời của gia đình em. Chứ không phải vì để em kiếm tiền về nuôi em. Nếu vì cái phòng khám đó mà để em gặp gỡ hay chạm vào người khác giới như chạm vào với anh thì...”

“Tuyệt đối không được.” - Bốn tiếng này, Phan Lục Kha nói rất chậm nhưng vô cùng rõ ràng rành mạch đến độ uy nghiêm khiến tâm hồn bé nhỏ của Bảo Hân liền bị dọa sợ.

Bảo Hân chỉ có thể thút thít đưa tay chấm nước mắt, làu bàu trong uất ức: “Làm gì có bệnh nhân nào bệnh nặng như anh. Đa số em chỉ bắt mạch và bốc thuốc cho những bệnh thông thường thôi mà. Làm gì căng vậy?”

Phan Lục Kha kéo cô ngồi vào lòng mình, nhẹ nhàng lý giải nhưng nét mặt không hề giảm đi sự nghiêm túc: “Bắt mặt có nghĩa là phải chạm tay. Châm cứu thì phải cởi áo. Anh tuyệt đối không để vợ anh có xảy ra chút va chạm nào với người khác giới ngoài anh.”

Bảo Hân lại làu bàu: “Suy nghĩ gì vậy nè. Nhiệm vụ của thầy thuốc không phải là cứu người hay sao? Còn phân biệt nam nữ, chạm và không chạm. Anh thật biết suy diễn mà.”

Phan Lục Kha không nói nhiều nữa, nhanh gọn tóm lại bằng một câu: “Em đồng ý điều kiện này thì tuần sau phòng khám sẽ khai trương, không thì ở nhà sinh cho anh mấy đứa nhỏ dễ thương như An Khê. Em thích cái nào?”