Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 173: Viên mãn (5)



Bảo Hân nghe xong liền cúi mặt, chu mỏ ra uất ức nói: “Đương nhiên là đi khám bệnh cứu người rồi, ở nhà ăn ngủ và sinh con thì chắc em thành heo mất.”

Nghe nhắc đến heo tự nhiên Phan Lục Kha lại thấy vui vui trong lòng, anh đặt Bảo Hân nằm xuống ghế sofa trong phòng ngủ rồi cúi xuống hôn lên môi cô, trầm giọng nói: “Con heo nái hôm trước Bảo Vy đỡ đẻ có đến năm con heo con chào đời. Em sinh cho anh một lúc được nhiều như vậy không mà đòi làm heo. Nói ra con heo nó sẽ che miệng mà cười em đấy.”1

Bảo Hân bị hình ảnh “heo che miệng cười” của anh làm cho bật cười. Sau một tràng cười, cô mới nghĩ nghĩ một lúc thì biết bị chồng nói xỏ, cô tức lắm liền kêu lên: “Phan Lục Kha, anh dám ví em với heo nái sao?”

Nhưng sau tiếng thét tức giận ấy thì lại là tiếng rên rỉ quen thuộc của Bảo Hân. Bởi vì Phan Lục Kha đã rất quen thuộc cơ thể của cô cho nên rất nhanh anh liền chiếm thế thượng phong khiến Bảo Hân bủn rủn chân tay. Sau một lúc vận động, toàn thân anh toát hết mồ hôi nằm đè lên người cô nhắm mắt ngủ.

Bảo Hân nhẹ đánh thức anh: “Chỗ này chật quá, chúng ta lên giường đi anh.”

Phan Lục Kha mơ mơ màng màng ngồi dậy, xốc Bảo Hân lên đôi tay rồi tiến mấy bước lại chiếc giường rộng lớn ấm áp. Anh khẽ đặt cô xuống, lần nữa dùng đôi mắt đượm tình tiếp tục thiêu đốt cô. Bảo Hân sợ hãi co người lại trốn vào trong tấm mềm bông để mong dập đi ngọn lửa ham muốn của hắn. Chỉ tiếc, lửa đã nhóm thật khó lòng dập nổi. Anh đưa tay ve vuốt nơi đầy đặn phía sau của cô rồi lần nữa bắt đầu cuộc yêu.

Bảo Hân giật mình trố mắt hỏi lại: “Chúng ta vừa xong mà, sao anh lại?”

Đôi mắt Phan Lục Kha đượm tình, vỗ nhẹ phía sau rồi đưa tay ra phía trước men theo đường cong trời sinh của cô, hỏi lại: “Pháp luật có quy định số lần chạm vào vợ mỗi ngày sao?”

“Ờ, cái này thì không có.” - Bảo Hân đáp rất tỉnh. Đáp xong cô mới giật mình, hóa ra hắn hỏi xoáy cho cô mắc bẫy rồi được dịp cười trêu cô.

Trong lúc cô đang tự trách mình ngốc thì bàn tay của ai đó đã chạm vào hai nụ hoa vươn cao của cô khiến cô cắn răng co người. Người phía sau xấu xa nói: “Em cũng muốn mà còn giả vờ. Khai thật cho anh nghe, em có thích không?”

Tâm trí Bảo Hân lúc này như bay đi lên tậng chín tầng mây. Cô hoàn toàn bị người bạn đời của mình dẫn dắt và trêu chọc. Miệng cô chỉ khẽ hé ra nói mấy câu: “Có, em thích. Lúc nào cũng thích.”

Phan Lục Kha nghe xong thì thích ý, anh liền xấu xa nói: “Ngoan lắm! Vợ của anh đúng là rất thành thật. Để anh thưởng cho em.”

Bảo Hân nghe thấy “phần thưởng” thì liền thông minh sáng dạ hí hửng nhắc lại chuyện phòng khám Đông Y: “Có phải vì em thành thật nên anh sẽ để cho phòng khám của em tự do hoạt động phải không?”

Phan Lục Kha nghe Bảo Hân cò kè mặc cả chuyện này thì tức lắm, anh liền hung hãn tấn công cô mãnh liệt một cách bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý. Đi kèm theo hành động mạnh mẽ này là giọng nói khó chịu của Phan Lục Kha: “Anh đã nói chuyện này không bàn nữa. Em mà còn nhắc lại là anh dẹp luôn phòng khám Đông Y của em.”

Đến lúc này thì Bảo hân hoàn toàn hết hy vọng thuyết phục ông chồng Tổng Tài của mình. Nếu anh ta là người dễ nghiêng ngã và dễ bị dụ như vậy thì làm gì có chuyện quản lý công ty đâu ra đấy như vậy. Ngay cả lúc bản thân anh bị kích thích cao độ thì Bảo Hân cũng không có cách nào khiến anh hứa với cô chuyện này. Nghĩ đến đây Bảo Hân liền thở dài ngậm ngùi tự nhủ: “Sống dưới mái hiên thì phải cúi đầu. Bảo Hân à, ai bảo mày yêu anh ta đến mức chỉ cam chịu làm cái dẻ sườn * của anh ta, sống trong nhà anh ta, ăn cơm của anh ta và tiêu tiền của anh ta chứ quyết không chịu rời đi để tìm khoảng trời cho riêng mình.”

Càng lúc Bảo Hân càng không chịu nổi những cuộc tấn công như giặc xâm lăng của chồng mình. Anh thúc một cú thì suy nghĩ của cô lại quay về với thực tại, thôi không mơ màng nữa. Cô cắn răng quay sang nhìn cơ thể vả mồ hôi của anh rồi lại thốt lên mấy câu không đâu ra đâu: “Bầu trời của em, anh sắp sập à? Sao lại chạy nhanh như vậy?”

“Bầu trời gì cơ?” - Phan Lục Kha nhíu mày hỏi lại.

Bảo Hân mím môi cười, gật gật đầu cố nói ra một câu: “Chúc mừng anh, từ giờ anh chính thức là khoảng trời riêng nhiều mơ mộng và phấn đấu của Phương Bảo Hân em.”

Phan Lục Kha thở dốc đi ra khỏi người cô rồi lăn ra ôm bụng cười. Anh khẽ vỗ nhẹ vào trán cô, khen ngợi: “Em đó, lúc nào cũng pha trò.”

Bảo Hân ngả vào lòng hắn, ôm eo hắn siết chặt nói: “Em không có pha trò, em nói thiệt. Em không nói đến chuyện nhà thuốc nữa. Em yêu anh, em không cần khoảng trời riêng tung hoành gì hết, chỉ cần vòm trời như anh là đủ. Cho nên, anh cho em khám giống đực thì em khám giống đực, cho em khám giống cái thì em khám giống cái, cái gì em cũng đều nghe theo anh.”