Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 187: Bám sát quấy rầy (8)



David trố mắt nhìn bộ xếp hình hiếm có mà Iris đưa ra trước mặt mình. Cậu bé thích chí phấn khởi cười nói: “Cám ơn mẹ thỏ.”

Nhìn thấy cậu bé vui vẻ khi nhận quà của mình, Iris cũng vui vẻ theo. Cô liền cúi đầu hỏi: “Bé trai, cháu có muốn mẹ Thỏ chơi xếp hình cùng cháu không?”

Cậu bé liền hạnh phúc gật đầu nói: “Có ạ.”

Ngay sau đó, cậu bé liền kéo Iris vào phòng. Vừa bước qua cánh cửa phòng Iris phải òa lên vì không nghĩ đây là phòng của một đứa bé bởi vì nó ngăn nắp ngoài sức tưởng tượng của cô. Dã man hơn là trên bàn học của cậu còn có bức tượng hình trái tim sau khi được giải phẫu. Iris không phải người dễ sợ hãi cho nên không ngất xỉu chứ nếu không thì đã chạy mất rồi. David còn hứng thú khoe cho cô cái đồ chặn giấy hình bộ não sau khi được giải phẫu được cậu cất trong ngăn tủ bàn học.

Nhìn các mạch máu đo đỏ đan xen nhau, Iris suýt nôn. Vậy mà cậu bé có vẻ yêu thích còn cầm bút chỉ cho cô đâu là đại não, đâu là bán cầu não và thùy não nữa. Bất giác Iris rùng mình vì độ “kinh dị” của hai cha con nhà này. “Đúng là cha nào con nấy. Cha đã là bác sĩ lạnh lùng rồi còn muốn đầu độc luôn cho thằng con. Oan nghiệt,oan nghiệt!” - Iris nghĩ thầm rồi cười lớn.

David liền khó hiểu hỏi: “Mẹ thỏ, cô cười gì vậy?”

Iris liền giả lãng muốn đổi chủ đề nhưng chưa nghĩ ra chủ đề gì thì lại nhớ đến tấm hình gấu Pooh dán trên cửa. Cô liền nói ngay: “À không, cô nghĩ cái phòng có dán hình gấu Pooh ôm hủ mật ong mới là phòng của con.”

David liền nói: “Con không thích gấu, con chỉ thích thỏ thôi. Người thích gấu là papa Pierre của con. Ba Pierre không chỉ thích gấu mà còn thích gấu Pooh. Phòng của papa có rất nhiều tượng hình các nhân vật hoạt hình của Disney như chuột Mickey, vịt Donal, gấu Pooh và còn có cả công chúa với hoàng tử nữa. Toàn những nhân vật con không nhớ nổi tên.”

Vừa nghe tới đây, Iris liền kêu lên: “Lạy chúa!” - Rồi nghĩ thầm: “Hắn không chỉ quái đãng mà còn biến thái nữa. Ai đời đàn ông lớn tuổi như vậy lại thích phim công chúa hoàng tử. Không phải đại đa số đàn ông trưởng thành nên thích phim người lớn hay sao? Đúng là mặc đồ trong đám cởi truồng mà. Buồn cười quá! Haha...”

Nghĩ đến vẻ mặt của anh bác sĩ lạnh lùng mê truyện cổ tích của Walt Disney thì Iris không sao nhịn được cười. Quả là một ông bố thuần khiết. Rồi cô lại tự nghĩ: “Làm sao mà anh ta lại có được con trai nhỉ? Anh ta biết cách làm người khác sinh con hay sao? Haha... Thật là khó nghĩ quá!”

David quan sát Iris cười lớn thì lại hỏi: “Mẹ Thỏ, cô lại cười gì vậy?”

Iris rất muốn nói với David rằng: “Ba của cháu là truyện cười dài kỳ không ngừng nghỉ của cô.” - Nhưng lại sợ thằng bé không vui khi nghe cô chế giễu ba nó cho nên cô lại khéo léo đổi chủ đề: “Cô chỉ cười chuyện con gấu Pooh thôi, không có gì quan trọng cả. À, hay là chúng ta cùng chơi xếp Lego đi nha.”

David nhìn sang bộ xếp hình rồi nói: “Vâng ạ, chúng ta cùng chơi ngay đi mẹ thỏ.”

Sau đó, cậu liền kéo Iris ngồi xuống tấm thảm trên sàn và bắt đầu xếp từng mẫu Lego. Tiếng cười nói vui vẻ lan ra khắp căn phòng khiến không khí trong nhà cũng rộn rã hân hoan hơn.

Chừng mười lăm phút sau thì Pierre về nhà. Anh vừa mở cửa bước vào thì đã nghe thấy tiếng cười nói của con trai. Lắng nghe một chút anh lại nghe thấy tiếng của “ma nữ” hôm nọ. Tự nhiên toàn thân anh như có luồn điện chạy ngang qua. Run rẫy.

Nghe tiếng mở cửa, David liền chạy ra mừng ba về. “Ma nữ” cũng theo đó bước ra chào anh. Cô gái hôm nay không mặc váy bó sát mà chỉ mặc quần jean áo thun đơn giản. Có điều chiếc áo thun cổ tim khoét sâu lộ ra vồng một hớp hồn khiến anh sững người vài giây rồi chớp mắt quay đi.

Anh cúi người hỏi con trai: “David, hôm nay con đi học có ngoan không?”

David hào hứng trả lời chắc nịch: “Dạ ngoan.”

Pierre lại cười cười hỏi tiếp: “Con đã làm xong bài tập cô giáo giao hôm nay chưa?”

David liền chu cái mỏ nhỏ xíu hồng hào ra rồi thành thật đáp: “Ba à, con đang chơi Lego. Bộ xếp hình xây dựng hãng kem của thỏ Bunnies đang lên cơn sốt khắp nước Mĩ đó. Hôm nay mẹ thỏ đã mang đến tặng con bởi vì con là bé trai dũng cảm và anh tuấn nhất.” - Cậu bé ngây thơ lập lại y chang lời của Iris khiến ánh mắt Pierre nhìn cô tăng thêm mấy phần sát thương.

Pierre xoa đầu con trai rồi nói: “Dũng cảm hay anh tuấn cũng không bằng một bộ não siêu cường. Con người hơn nhau ở trí óc. Con hãy mau đi làm bài tập cho ba. Đừng bắt chước những kẻ chỉ biết bán hình ảnh của mình trên truyền hình.”

Một câu nói xiên xéo kiểu gì lại khiến Iris nghe xong liền đưa ngón trỏ chỉ ngược lại vào mặt mình: “Anh ta là đang ám chỉ mình sao? Mình làm nghệ thuật mà anh ta kêu mình bán hình ảnh là thế nào?”