Bạn Học Nhỏ Của Tôi

Chương 27: Đừng thương hại em



Sau kỳ thi tốt nghiệp, chúng tôi đã không còn phải đến trường. Thời điểm này đến đầu tháng bảy là lúc học sinh chờ đợi kết quả thi.

Vì cũng là mùa hè nên nhóm bạn của tôi đã lên kết hoạch đi du lịch. Cả đám quyết định đi biển.

Kế hoạch khởi hành là vào ngay sau kì thi ba ngày.

Hôm ấy tôi đang ngồi xếp hành lí thì Trịnh Bảo Gia Nguyên đi vào.

Phải nói, hiện giờ anh hình như đã xem tôi là con gái của anh thật rồi, cứ chăm bẩm cho tôi từng chút một. Nhưng tại thời điểm hiện tại hình như tôi đang lo sợ một điều. Tôi sợ sự chăm sóc của Trịnh Bảo Gia Nguyên là đang xuất phát từ lỗi lầm mà gia đình chú của anh gây ra với gia đình tôi. Có lẽ bản thân anh cũng cảm thấy có lỗi vì dù sao họ vẫn là ruột thịt chăng?

Nhưng với tôi, gia đình của Trịnh Bảo Gia Nguyên không có lỗi mà. Anh không cần phải làm như vậy.

- Đang nghĩ gì mà nhìn anh chầm chầm vậy, người yêu em đẹp quá phải không?

Gia Nguyên vừa phụ tôi sắp xếp hành lí vừa mỉm cười đắc ý nói.

Tôi không nhìn anh chỉ nói nhỏ:

- Độ tự luyến của anh lên tầm cao rồi.

Trịnh Bảo Gia Nguyên nghe vậy liền quay lại nhìn tôi, anh nhíu mày:

- Thế vậy Lan Anh không thấy anh đẹp à

Tôi bất ngờ há hốc, chưa kịp nói gì đã thấy anh nằm dài trên sàn lăn qua lăn lại uất ức nói:

- Vậy là hết thương yêu tôi rồi, Lan Anh không thấy anh đẹp trai nữa à?

Tôi vừa mắc cười nhưng lại sợ chạm vào nỗi đau của anh nên nén nhịn rồi vội vàng dỗ ngọt:

- Đâu có như thế đâu, em thấy anh…

- Em thấy anh làm sao?

Chưa nói hết thì Gia Nguyên đã ngồi dậy ôm lấy tôi rồi gục đầu vào vai tôi mà nỉ non.

Tôi dùng tay vuốt lấy tóc anh, khẽ nói:

- Thấy anh đẹp trai

Trịnh Bảo Gia Nguyên lúc này mới tươi cười, anh hôn lên khoé môi của tôi

- Trời ơi, Lan Anh khen anh đẹp trai

- Em chỉ khen anh đẹp trai mà anh vui như vậy rồi.

Tôi nói.

Trịnh Bảo Gia Nguyên vuốt ve đôi má của tôi, bàn tay anh rất ấm áp, anh nói:

- Thật ra chỉ cần em ở bên cạnh anh là anh vui rồi.

Tôi nhìn anh, đột nhiên anh ôm lấy tôi:

- Lan Anh à, em để cho anh được chăm sóc em nhé.

Tôi cứ để mặc cho Gia Nguyên ôm tôi như thế, tôi khẽ nói:

- Đừng thương hại hay cảm thấy có lỗi với em

Trịnh Bảo Gia Nguyên dường như cảm nhận được tôi đang khóc nên đã vỗ nhẹ lưng tôi:

- Anh không thương hại em, Lan Anh, từ này về sau anh là người giám hộ cho em được không?

Tôi không kìm chế được mà cứ khóc thút thít trong lòng của Trịnh Bảo Gia Nguyên. Dường như lúc này đây cả người tôi nhạy cảm hơn bao giờ hết.

Anh khẽ nói tiếp:

- Không sao hết, có siêu nhân là anh đây sẽ bảo vệ em

Tôi gật đầu rồi ôm chặt lấy anh, Gia Nguyên giống như ân nhân cứu mạng cho tôi vậy, dù có thế nào thì anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Thế nên, cách tốt nhất để đối tốt với anh chính yêu anh, sẽ thật yêu anh.

Nguyên vuốt nhẹ lưng tôi, anh bật cười nói:

- Được rồi, Lan Anh mà còn khóc nữa là em sẽ giống như Quýt đấy, sẽ rất xấu, không được khóc nữa nhé.

Quýt là tên của con mèo mà tôi đang nuôi, con mèo này là Gia Nguyên mang đến tặng tôi nhưng sau khi tôi nuôi thì Quýt luôn bám lấy tôi và điều này làm Trịnh Bảo Gia Nguyên luôn cảm thấy bị tôi cho ra rìa nên đã đâm ra thù địch với Quýt.

Tôi nước mắt lem nhem, bĩu môi nói:

- Anh chê em xấu

Gia Nguyên bật cười:

- Đúng rồi, nhìn em bây giờ giống như con Quýt rồi, lem nhem hết rồi.

Rồi anh lau nước mắt cho tôi sau đó nói tiếp:

- Nhưng mà Gia Nguyên anh vẫn rất thương con mèo nhỏ Lan Anh này, mèo con mít ướt.

Tôi khẽ đánh anh một cái rồi cố gắng nói:

- Em không có mít ướt mà

Anh nhỏ giọng:

- Được rồi, Lan Anh không mít ướt, Lan Anh chỉ mít ướt với anh thôi được không?

Tôi nhíu mày giận dỗi rồi khẽ đánh liên tục vào người anh. Trịnh Bảo Gia Nguyên nắm lấy bàn tay của tôi khẽ hôn

- Anh yêu em, yêu em nhiều lắm

- ---------

Chuyến đi chơi lần này, cả đám bọn tôi chọn đi bằng tàu cánh ngầm chủ yếu là để đám con gái bọn tôi có thể chụp hình sống ảo.

Linh Chi khi nghe đi bằng tàu thì hào hứng lắm, nó còn định sẽ mặc hẳn áo tắm từ thành phố ra tới ngoài biển nhưng vì Nguyễn Bảo Minh không thể để bạn gái mình bị bắt đi mất nên đã quấn Linh Chi thành một cục tròn vo đáng yêu khiến cho chúng tôi nhìn thấy đều cười nắc nẻ.

Hoài An chỉ vào Linh Chi đang cau mày rồi ôm bụng cười:

- Hai đứa mày định đi tấu hài hả? Nhìn Linh Chi cứ như con sâu bị béo phì á.

Linh Chi phải mặc như vậy cho tới khi thẳng xuống tàu thì nó mới được cởi bỏ mấy lớp áo khoác ra.

Tôi ở bên này nhìn thấy cảnh biển phía xa còn có vài hòn đảo hoang chưa khai thác, cảm thấy rất xinh đẹp liền quay qua nhờ Nguyên chụp cho tôi vài tấm ảnh vì tôi sợ sẽ mất đi cảnh đẹp này.

- Anh chụp cho em đi.