Bạn Học Nhỏ Của Tôi

Chương 28: Mọi chuyện đau thương đều sẽ tan biến



Chúng tôi trú tại một homestay đối diện một bãi biển xinh đẹp. Từ trên ban công có thể nhìn thấy hàng dừa đang đổ bóng xuống bãi cát trắng tạo nên một không gian mát mẻ.

Vừa đặt chân đến đây, Linh Chi và Thạch Thư đã một hai kéo cả đám ra ngoài chơi mặc cho đứa nào đứa nấy đã van xin muốn ở lại phòng ngủ một chút vì đã quá mệt sau mấy tiếng ở trên tàu.

Có vẻ như Hương Thảo bị say sóng khá nặng dù con nhỏ đã yếu thuốc chống say nhưng vẫn không mấy khả quan, vì thế Ngọc Linh cũng không có tâm trạng ra ngoài chơi nên đã ở lại homestay chăm sóc Hương Thảo.

Còn lại, chúng tôi đều chạy ra biển, chủ yếu là để chụp ảnh.

Với Linh Chi ra biển là sẽ không còn bị Nguyễn Bảo Minh che chắn như ăn trộm nữa. Thế là, nó diện một bộ đồ bơi mà nó cho là đẹp sau đó chạy nhanh xuống biển.

Quốc Đạt thuê một cái phao con vịt khá to. Vừa đem ra đã bị cả đám bọn tôi chạy lại cướp. Nhưng với sự chống trả quyết liệt của Quốc Đạt, cuối cùng chúng tôi xếp hàng để chụp hình.

Tôi ngồi trên mõm đá ở bãi biển, phía sau là cảnh tượng mặt trời sắp lặn. Tôi mặc một chiếc váy đi biển dài đến mắt cá chân màu xanh lam.

- Lan Anh, em nhìn anh đi

Trịnh Bảo Gia Nguyên đang cầm máy ảnh

Tôi vừa quay sang nhìn anh thì đã bị anh chụp một cái.

Tôi vội vàng từ mõm đá đi xuống, Gia Nguyên thấy vậy đã chạy lại đỡ lấy tôi.

Tôi nhìn anh

- Anh chụp trộm em? Anh cho em xem ảnh với

Tôi vươn tay muốn cầm lấy máy ảnh. Trịnh Bảo Gia Nguyên liền đưa lên cao, thấy tôi nhón chân lên muốn đoạt lấy máy ảnh thì anh liền cười nói:

- Lan Anh, nhìn em bây giờ giống y như Quýt mỗi khi làm nũng ấy

- Anh cho em xem ảnh

Tôi mặc kệ những lời anh nói mà liên tục muốn xem tấm ảnh lúc nãy anh chụp.

Gia Nguyên lắc đầu:

- Không được, tấm này là của anh

Vì là máy ảnh của anh nên tôi không thể cứ đòi hỏi mãi nên đành để đến tối hành động vậy.

Tối hôm đó, tôi lợi dụng việc Nguyễn Bảo Minh lôi kéo Gia Nguyên và Quốc Đạt ra ngoài mua đồ ăn và nước uống.

Ba người họ đứng trước cửa phòng con gái bọn tôi.

Tôi nhìn họ rồi vờ thở dài:

- Thôi mình không đi cùng đâu

- Sao vậy, ai cũng đi hết đó

Quốc Đạt nói.

Tôi nhớ ra Linh Chi đang ở trong phòng xem phim, nên tôi đã nói:

- Ờ là do Linh Chi hình như nó bị say nắng rồi để nó ở đây một mình không an tâm lắm.

Bảo Minh nghe thấy Linh Chi như vậy liền lo lắng hận không thể xông vào trong để xem tình hình

- Phu nhân của tôi bị bệnh rồi, tôi phải vào trong xem thử

Tôi nghe vậy vội ngăn cản:

- Cậu không cần vào đâu để tôi lo là được.

Rồi tôi nhìn Nguyễn Bảo Minh mà nói tiếp:

- Nếu cậu lo cho nó thì đi mua đồ ăn rồi ghé mua thuốc cho nó là được mà.

Nguyễn Bảo Minh nghe vậy liền sáng tỏ:

- Đúng vậy ha, vậy nhờ cậu chăm sóc cho phu nhân nhà tôi nhé.

Rồi Bảo Minh kéo hai chàng trai kia rời đi. Lúc này tôi nhìn thấy Gia Nguyên đi được vài bước thì quay lại nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.

Tôi đứng vẫy tay chào anh rồi đi vào lại phòng. Mặc kệ Linh Chi đã nằm trên giường cười ha hả vì xem được một cái gì đó thú vị trên tivi, tôi liền chạy ra ban công rồi nhìn xuống đường. Sau khi thấy ba người họ đã không còn ở homestay tôi liền lẻn vào phòng của họ.

Căn phòng tối om, tôi chỉ dám bật một cái đèn ngủ nhỏ trên đầu giường rồi bắt đầu tìm kiếm cái máy ảnh của Trịnh Bảo Gia Nguyên

- Anh ấy để đâu rồi nhỉ? Không thể để Gia Nguyên có ảnh dìm của mình được.

Tôi tìm đến vali cá nhân của anh.

- Dù biết sẽ nhìn thấy đồ cá nhân của anh ấy nhưng mà Gia Nguyên à em xin lỗi anh trước nhé, thất lễ rồi.

Tôi mở khoá kéo của vali ra thì liền nhìn thấy cái máy ảnh trong đó. Tôi nhanh chóng cầm lên rồi mở máy nhưng mà không có bất kì một tấm ảnh nào. Lúc này tôi phát hiện ra

- Thẻ nhớ đâu rồi?

- Em muốn tìm cái này à?

Đèn trong phòng sáng lên, tôi theo phản ứng nhìn qua liền thấy Trịnh Bảo Gia Nguyên đã đứng ở cửa phòng.

Tôi đang nắm chặt máy ảnh rồi nghe anh nói:

- Nhìn em bây giờ giống như cô vợ nhỏ của anh vậy.

Tôi nhìn anh phồng má:

- Anh đưa thẻ nhớ cho em coi ảnh

- Em muốn xem ảnh nào cứ nói anh sẽ mở cho em xem.

Nguyên đi lại đứng trước mặt tôi.

Tôi nói với anh:

- Em biết sử dụng mà, em tự làm được.

Sau đó anh vẫn không cho tôi xem mãi cho đến khi anh cầu hôn tôi thì tôi mới được nhìn thấy những bức ảnh ngoài biển hôm đó.

Không thể thực hiện ý định xoá ảnh, vì thế tôi đành bỏ chuyện đó ra sau đầu rồi cũng anh đi lên tầng thượng ăn đêm cùng đám bạn của tôi.

Tôi đi phía trước, Gia Nguyên đi phía sau. Hai chúng tôi cứ như vậy mà đi lên tầng thượng.

- Ủa, tụi nó đâu?

Vì khi đi lên không thấy một ai. Đột nhiên đèn ở trên này tắt hết.

- Gia Nguyên, anh có mang theo điện thoại không? Mở đèn lên đi ạ

Tôi đã bỏ điện thoại trong phòng, nhưng khi tôi quay lại nhìn thì không thấy Trịnh Bảo Gia Nguyên.

Tôi nói lớn:

- Anh đang trêu em đúng không? Anh đi đâu rồi.

Vừa định đi xuống tầng thì đám bạn của tôi xuất hiện, tôi nhìn thấy Gia Nguyên cầm trên tay một chiếc bánh sinh nhật.

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you…

- Chúc mừng sinh nhật Lan Anh

Tôi quên mất hôm nay là sinh nhật của tôi, thật ra từ lâu lắm rồi tôi luôn bỏ qua ngày sinh nhật của chính mình.

Tôi xúc động nói:

- Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Linh Chi đội mũ sinh nhật cho tôi rồi nó nói:

- Lan Anh mau ước đi.

Tôi chấp hai tay lại rồi nhắm mắt cầu nguyện

Tôi chỉ ước rằng mọi chuyện đau thương đều sẽ tan biến

Rồi tôi mở mắt ra và thổi nến. Lúc đấy tôi nhận được những món quà được chuẩn bị từ đám bạn của tôi.

Bỗng nhiên Linh Chi nhìn sang Gia Nguyên

- Ê Gia Nguyên, quà của mày đâu?

Nguyễn Bảo Minh đứng cạnh Linh Chi cười ranh mãnh, nó nựng má Linh Chi rồi nói:

- Em hỏi cái gì thế, bản thân thằng Nguyên đã là món quà đó rồi, không chừng tối nay thằng Nguyên nằm trên giường chờ được lật thẻ bài đó.

Tôi nghe vậy liền đỏ mặt, khẽ nhìn sang Gia Nguyên đang đứng bên cạnh, tôi thấy anh cũng đang nhìn tôi cười tủm tỉm.

Tôi tằng hắng rồi nói:

- Không sao, có mặt là vui rồi, ăn bánh kem thôi.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!