Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 654: Cá mập ngửi thấy mùi tanh



Quay đầu một cách máy móc, Vạn Tâm nhìn sang Sở Vĩnh Du an nhiên đứng ở đó, trong mắt tràn ngập sự khó tin.

“Ma Tôn, là anh giết?”

Sở Vĩnh Du không có nhìn Vạn Tâm, vẫn đang suy nghĩ cái gì đó.

Chiêu thức Tôn Ma mà Ma Tôn thi triển sau Ma Thể tầng thứ ba, anh cho dù dùng Toái Thiên đối kháng, sợ rằng cũng sẽ bị thương nhẹ, nhưng sử dụng Liệt Địa, có thể đánh gãy chiêu thức mà Ma Tôn thi triển.

Nghĩ như vậy, Ma Tôn thật sự khá khủng bố.

Mặc kệ như thế nào, Sở Vĩnh Du đều cảm thấy, tuy là tam thánh tứ tôn, nhưng tam thánh chắc lợi hại hơn tứ tôn, hơn nữa phải lợi hại hơn nhiều, cái khác không nói, đại trưởng lão của Long Môn ở Cửu Long Vực, người được mệnh danh là Long thánh, anh bây giờ nếu như đi đấu, là thật sự không nắm chắc được.

“Sở Vĩnh Du! Tôi hỏi anh đó!”

Thấy Sở Vĩnh Du không đếm xỉa, lòng tự tôn của Vạn Tâm bị tổn thương, quát một câu, khi tăng to âm lượng, ngược lại động tới vết thương trên người, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Ma Tôn chỉ gầm một tiếng thì khiến anh ta bị trọng thương, cho nên Ma Tôn lợi hại cỡ nào, anh ta rất rõ, e rằng ba anh ta tới cũng không dám nói có thể đối phó được, đánh ngang tay chắc không có vấn đề gì.

Cho nên anh ta mới rất không muốn tin, Ma Tôn là bị Sở Vĩnh Du giết, nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ còn sống, không phải là Sở Vĩnh Du làm, vậy còn có thể là ai?

“Anh đã bị thương nặng, quan tâm những điều này có ý nghĩa gì không? Quay về dưỡng thương đi.”

Thuận miệng đáp một câu, trong mắt Sở Vĩnh Du vụt qua một tia lạnh lẽo, lời hứa trước đây phải bắt đầu thực hiện rồi.

Đó chính là tổ chức Yêu Tà, thực lực hiện nay của anh cuối cùng có thể đi thử Yêu Tôn đó rồi.

Nhìn thi thể của Ma Tôn, trong lòng Sở Vĩnh Du đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ.

Thủ lĩnh của Yêu Tà xưng là Yêu Tôn, liệu có khi nào... cũng là một trong tứ tôn không? Nếu thật sự là như vậy thì quá trùng hợp rồi.

“Sở Vĩnh Du! Ma Tôn không thể là anh giết, tuyệt đối không thể!”

Đến bây giờ, Vạn Tâm vẫn không dám tin, lúc này mấy chiếc xe bọc thép chạy tới, Bao Khánh Phong và Tường Vi lập tức nhảy xuống, cùng lên tiếng.

“Chúc mừng đại nhân giết chết Ma Tôn.”

Cái gì!

Nghe thấy lời này, Vạn Tâm loạng choạng lùi lại một bước, trong lòng dậy sóng.

Người này tuổi tác tương đương với anh ta, vậy mà thật sự giết chết Ma Tôn.

Anh ta xuất thân từ Lương Nhân Cốc, luôn tự hào là thiên tài, người hay vật bên ngoài, anh ta không có xem trọng một ai, cho nên trước đó cho dù đã biết Sở Vĩnh Du tuổi còn trẻ đã là Chiến Thần nước R, nhưng vẫn không có để trong mắt.

Bây giờ, thật sự bị sự thật này đả kích rồi.

“Thu lại thi thể của Ma Tôn, liên quan tới cách xử lý ông xin chỉ thị của Phiền Tinh Thiên, ông ta sẽ báo cáo với ông Tần.”

“Vâng đại nhân.”

Nói xong, Sở Vĩnh Du lên một chiếc xe trong đó, nói với Tường Vi.

“Đưa tôi đến chỗ Tân Tằng.”

Ba tiếng sau, trong một trang nghĩa cao cấp của Tỉnh Thành, Sở Vĩnh Du và Tân Tằng đứng ở đó, nhìn thi thể của tất cả người nhà họ Tân được đội điều tra sự cố đặc biệt mang về lần lượt chôn cất.

“Anh rể, cảm ơn anh.”

Nghe thấy lời của Tân Tằng, Sở Vĩnh Du cực kỳ cảm khái.

“Có lẽ trong này cũng có trách nhiệm của tôi, không nên là cậu nói tiếng cảm ơn với tôi, mà là tôi nợ nhà họ Tân các cậu một câu xin lỗi.”

Tân Tằng không có nói gì, anh ta đã nghĩ thông suốt rồi, Sở Vĩnh Du không có sai, sai, chỉ là sai ở chỗ số của nhà họ Tân không tốt.

“Tài sản của nhà họ Tân, cậu định như thế nào?”

Nghe thấy lời của Sở Vĩnh Du, Tân Tằng cười khổ.

“Anh Sở, anh đâu phải không biết, một hào môn xảy ra sự cố thì giống như ngươi rơi vào trong biển, trên người mang vết thương, máu tươi lan ra, cá mập ngửi thấy mùi tanh thì sẽ lao tới.”

Hửm? Nhíu mày, Sở Vĩnh Du đã nghe hiểu lời của Tân Tằng.

“Cái thuộc về cậu, người khác không lấy đi được, cậu chỉ cần nghĩ xem làm như nào là được.”

Tân Tằng suy nghĩ rồi nói.

“Em muốn đổi tất cả thành tiền mặt, số tiền này để cho Hiểu Tiêm đi xây dựng sự nghiệp.”

Mọi thứ của nhà họTân đổi thành tiền mặt, đó thật là một số tiền cực lớn, cho dù Đồng Hiểu Tiêm sau này mở công ty internet, nếu có bị lỗ, đoán chắc phải rất nhiều năm mới lỗ xong.

Ban đêm, trong phòng bao Đế Vương xa hoa nhất ở tầng năm của khách sạn năm sao nào đó ở Tỉnh Thành, lúc này bàn lớn có thể ngồi hai mươi mấy người, gần như đã sắp ngồi kín rồi.

Vị trí đầu là một người trung niên để râu quai nón, trông cực kỳ bình thường.

“Ha ha, các vị đều vẫn rất nể mặt của Ung Cường tôi, có thể bớt chút thời gian đến tham gia bữa cơm của tôi.”

Người trung niên lúc này đứng dậy, cầm ly rượu lên, những người khác cũng đều đứng dậy, trong đó có Ngô Tiêu Tiêu của nhà họ Tiêu.

“Tiêu Tiêu, ba cháu chưa tới sao?”

Một ly rượu vào bụng, Ung Cường nhìn Ngô Tiêu Tiêu, Ngô Tiêu Tiêu vội cười nói.

“Chú Ung, ba cháu đi nửa đường thì đột nhiên đau đầu chóng mặt nên đã quay về nghỉ ngơi, thật sự xin lỗi.”

Giữa lông mày của Ung Cường lập tức lộ chút không vui, con trai Ung Chí Văn ở bên cạnh trực tiếp hừ lạnh nói.

“Hừ! Ngô Tiêu Tiêu, mặt mũi của ba anh đủ lớn đấy, ba tôi mời cũng không tới? Thật sự tưởng nhà họ Tân xong đời, nhà họ Ngô các anh chính là đệ nhất hào môn thật sự của Tỉnh Thành sao?”

Ung Cường đưa tay ngăn sự vô lý của con trai mình, nhìn tất cả mọi người, lần nữa nhấc một ly rượu lên.

“Ly rượu thứ hai này, cảm ơn mọi người nhường đường cho Ung Cường tôi, tôi mới có thể thuận lợi thu mua những sản nghiệp của nhà họ Tân.”

Đối với chuyện này, con trai Ung Chí Văn của ông ta lại mang vẻ khinh thường, bọn họ là người của nhà họ Ung – hào môn đỉnh cấp ở thành phố Chấn Thâm, những người của Tỉnh Thành dám không nể mặt sao?”

Nhánh nhà bọn họ, ông cụ mất sớm, ông nội lớn của gia tộc vẫn rất chiếu cố bọn họ, lần này có thể trong mấy ngày ngắn ngủi thu mua thành công những sản nghiệp của nhà họ Tần, tự nhiên là có được ủng hộ của gia tộc, nếu không đâu có số lượng tiền lớn và quan hệ rộng như vậy.

Vừa nghe Ung Cường nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của đám người Ngô Tiêu Tiêu trở nên kỳ lạ, bọn họ đâu phải là kẻ ngốc, miếng bánh gato to như nhà họ Tân ai không muốn tranh? Nhưng, anh dám? Nhà họ Tân còn một Tân Tằng còn sống đó, đương nhiên, điều này chắc chắn không quan trọng, vấn đề là cũng không nhìn xem anh rể của Tân Tằng là ai.

“Ung tổng, thật không dám giấu, bọn họ đều không dám nói, tôi vẫn là nhắc một chút vậy, nhà họ Tân còn một người thuộc dòng chính tên là Tân Tằng, ông biết không?”

Đột nhiên, một nhân vật lớn của Tỉnh Thành đã đứng dậy, sau khi nói xong, Ung Cường còn chưa mở miệng, Ung Chí Văn đã cười.

“Đương nhiên biết, không phải là người đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tân hay sao? Đừng nói một đứa con bị bỏ rơi như anh ta, cho dù không phải, còn có thể làm lên sóng gió gì?”

Người đó bất lực, tiếp tục nói.

“Tân Tằng quả thật không đáng để tâm, nhưng cậu ta lại có một người anh rể, tên Sở Vĩnh Du, ở Tỉnh Thành nói một là một, Ung tổng nếu như thật sự muốn đứng vững ở đây, cần phải có được sự đồng ý của người này.”

Xoạt!

Ung Chí Văn đứng dậy, cực kỳ không vui nói.

“Sở Vĩnh Du sao? Anh ta lại là thứ gì, nhà họ Ung chúng tôi làm việc, còn cần nhìn sắc mặt của người khác sao? Ông có thể ngồi xuống rồi.”

Vào lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, hai người đi vào, khiến cho trong phòng bao tạm thời không có bất kỳ âm thanh nào.