Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 679: Tường thủng



“Đó là một loại đồ uống mà một người bạn ở nước ngoài của Lam Mị gửi về, nói bây giờ các gia đình giàu có ở nước ngoài đều cho con uống loại này, không có bất kỳ chất phụ gia, đối với sự phát triển trí não và cơ thể có tác dụng rất tốt.

Vừa cầm cái chai lên, giọng nói của Đồng Ý Yên truyền tới.

“Lam Mị tặng sao? Đúng rồi, cô ấy bây giờ như thế nào? Hình như không có quay lại bên Ngô Đồng nữa nhỉ?”

Đồng Ý Yên mặc đồ ngủ đi vào, gật đầu nói.

“Ừ, không có, bây giờ Lam Mị một lòng hướng về công ty, sau khi trải qua lần đó, có lẽ trong thời gian ngắn cũng không tiếp tục yêu đương, ài, nói ra thì cũng khá đáng thương.”

Nếu là Lam Mị tặng, Sở Vĩnh Du cũng không có xem nhiều, đang muốn hôn con gái đang ngủ say thì đột nhiên nhìn thấy cơ thể của Hữu Hữu run lên, miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm.

“Không! Đừng! Hu hu!”

Trong nháy mắt, Sở Vĩnh Du bế Hữu Hữu lên, lo lắng nói.

“Hữu Hữu! Con làm sao vậy? Tỉnh lại.”

Cơ thể của Hữu Hữu càng run dữ dội hơn, mắt cũng bắt đầu trợn ngược lên.

Đồng Ý Yên ở bên cạnh đã bị dọa chết rồi.

“Chuyện… chuyện này là sao? Vừa rồi không phải còn tốt hay sao?”

Không nghĩ quá nhiều, Sở Vĩnh Du vội vàng bế Hữu Hữu chạy xuống lầu.

“Mặc kệ như thế nào! Đưa con gái đến bệnh viện trước đã.”

Lái chiếc Babos G800, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên chạy đến bệnh viện gần nhất, lúc này cơ thể của Hữu cũng không run nữa, chỉ là cả người ngồi đó như khúc gỗ, không nói một lời, thỉnh thoảng khi nhìn Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên, trong mắt còn mang theo một chút cảm xúc, nhưng chỉ trong nháy mắt thì biến mất.

“Anh Sở, sau khi trải qua các mục kiểm tra của chúng ta, cơ thể của con gái anh không có gì đáng ngại, tình trạng bây giờ có khả năng xuất hiện ở não bộ, nhưng thông số hiển thị qua CT não thì mọi thứ đều bình thường.”

Sau một hồi vật lộn, kiểm tra đưa ra lại đều bình thường, nhưng Hữu Hữu ngây ngốc ngồi ở đó, trừ phi Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên gọi một tiếng mới sẽ có chút phản ứng, nhưng tuyệt đối không bình thường

Đồng Ý Yên còn muốn hỏi bác sĩ điều gì đó, nhưng Sở Vĩnh Du đã bế Hữu Hữu đi ra ngoài.

“Đi thôi, vợ, tiếp tục ở đây không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, về nhà trước đã.”

Cùng lúc, Sở Vĩnh Du rút điện thoại ra gọi điện cho Tử thánh, đó là phương thức liên lạc sau khi ra khỏi Cửu Long Vực, đại trưởng lão cho anh, vốn là để Tử thánh giúp đi phân phát công pháp của Hóa Long Cảnh.

Bây giờ liên lạc với Bạch Ông, tuyệt đối không kịp rồi, bởi vì trước khi đến Vân Kinh, anh đã liên lạc với Bạch Ông, điện thoại mãi không có bất kỳ hồi âm nào, khả năng 80% Bạch Ông lại vào sâu trong núi tìm dược liệu quý hiếm rồi.

Vậy thì Tử thánh chính là cọng rơm cứu mạng, đặc biệt là căn bệnh ung thư giai đoạn cứu của Tỉnh Vu Dịch trước kia cũng là Tử thánh chữa khỏi, nói rõ trình độ y thuật của Tử thánh sợ rằng cao hơn Bạch Ông rất nhiều, cộng thêm chuyện của Hồ Hân Hân và Bạch Hinh Vũ ở cửa hộp đêm lần đó, nói rõ Tử thánh có thể đều luôn canh ở bên cạnh ba mẹ Tỉnh Vu Dịch ở thành phố Ninh, từ thành phố Ninh đến đây rất nhanh.

Không tới mấy hồi chuông, cuộc gọi thật sự được kết nối.

“Sở Vĩnh Du, muộn như vậy làm phiền ông già tôi là rất bất lịch sử có biết không hả?”

“Tử thánh tiền bối, cơ thể của con gái tôi xảy ra vấn đề rồi, làm phiền ông đến đây một chuyến, cầu xin ông đấy.”

Đối với con gái, Sở Vĩnh Du căn bản sẽ không để tâm cái gọi là thân phận hay tôn nghiêm.

Nghe thấy lời này, giọng nói của Tử thánh cũng nghiêm túc hơn nhiều.

“Tôi biết nhà cậu, bây giờ tôi sẽ ngồi trực thăng bay qua.”

Về đến nhà ở Vân Vụ Chi Hải, Đồng Ý Yên đã khóc không thành tiếng, nhìn con gái tuy không phải hoàn toàn ngây ngốc, nhưng đã không còn vẻ hiếu động mọi khi, cô thật sự là lòng đau như cắt.

“Vĩnh Du! Anh… anh lúc đó là đang gọi điện cho thần y Bạch Ông sao?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu, trong lòng anh cũng rối như tơ vò.

“Không phải, nhưng người đến tuyệt đối siêu hơn Bạch Ông.”

So với Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du càng thêm lo lắng, bởi vì anh biết trong đầu của con gái mình có cái gì, lúc đầu Bạch Ông đã nói, một khi xuất hiện vấn đề, vậy ắt sẽ mang tính hủy diệt.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Mặc Lục cũng xuất hiện, nằm phục trên vai của Hữu Hữu, không ngừng dùng cái lưỡi nhỏ liếm mặt của Hữu Hữu, trong mắt cũng tràn ngập sự lo lắng.

Khoảng 10 phút sau, chuông cửa vang lên, Sở Vĩnh Du lập tức lao ra, tính thời gian bọn họ trở về từ bệnh viện, nếu Tử thánh không có nói dối, trực tiếp ngồi trực thăng bay tới, chắc là đến rồi.

Quả nhiên, sau khi cửa mở ra, Tử thánh xuất hiện ở trước mặt.

“Tiền bối, làm phiền ông rồi!”

Tử thánh cũng không có nhiều lời, theo Sở Vĩnh Du đến phòng khách, trực tiếp ngồi ở đối diện Hữu Hữu, tay phải bắt đầu bắt mạch.

“Cơ thể không có bất kỳ vấn đề gì.”

Không đến một giây, Tử thánh đã mở miệng, sau đó hai tay đặt ở vị trí huyệt thái dương Hữu Hữu, sau đó nhắm mắt lại.

Khoảng 10 giây, Tử thánh để hai tay xuống, mắt cũng từ từ mở ra, vẻ mặt có hơi phức tạp.

“Thứ trong đầu con gái của cậu, không ngoài ý muốn, chắc là Bạch Ông làm nhỉ?”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Phải, tiền bối, lẽ nào thật sự là…”

Thở dài, Tử thánh nói.

“Bạch Ông có thể thành công đã tính là may mắn trong bất hạnh rồi, nếu không có ngoại lực tác động, đạo phong ấn trong đầu con gái cậu, cả đời cũng không thể xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.”

Đồng Ý Yên ở một bên có hơi lo lắng, cô không biết những điều này.

“Có ý gì? Vĩnh Du! Hữu Hữu rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Sau khi Sở Vĩnh Du giải thích một phen, Đồng Ý Yên cuối cùng mới hiểu, mà lúc này, Tử thánh cũng lại nói.

“Đầu là nơi phức tạp nhất của con người, nếu như lúc đó cậu có thể tìm được tôi, cách tôi dùng giống hệt với Bạch Ông, chỉ là tỷ lệ thành công cao hơn ông ta mà thôi, điểm này ông ta đã làm rất không tồi rồi.”

“Đạo phong ấn này, hai người có thể xem nó thành một bức tường, bây giờ bức tường này đã thủng một lỗ, các loại cảm giác tiêu cực bị phong ấn trước đó đang không ngừng chuyền vào trong đầu con gái của cậu, bây giờ còn miễn cưỡng có thể có chút phản ứng, tiếp tục như này, bức tượng này sớm muộn sẽ có một ngày sụp đổ, đến lúc đó…”

Lời của Tử thánh chưa nói hết, Sở Vĩnh Du đã nghiến răng nghiến lợi nói.

“Con gái của tôi sẽ trở thành người thực vật phải không?”

Tuy nhiên, Tử thánh vậy mà đã lắc đầu.

“Không, khi bức tượng sụp đổ, sự xung kích tuổi tác và những cảm xúc đó của con bé sẽ trực tiếp lấy mạng của nó, đã không phải đơn giản là người thực vật như vậy nữa.”

Cái gì!

Trong nháy mắt, Đồng Ý Yên trực tiếp ngồi phịch xuống sô pha, vẻ mặt hoàn toàn đờ đẫn.

“Tiền bối! Ông có cách, ông nhất định sẽ có cách bù đắp vào bức tường đó.”

Nhìn ánh mắt van xin của Sở Vĩnh Du, Tử thánh lần nữa thở dài.

“Trước tiên tìm nguồn cơn đi, nếu không tôi cũng không dám nói gì cả, người có năng lực đó đều sẽ khiến bức tường đó trực tiếp sụp đổ, nhưng phá một lỗ trước, dường như là một loại nhân tố mãn tính, hơn nữa tôi ở trong cơ thể con gái của cậu, cảm nhận được một loại độc, loại độc này rất hiếm có.”

“Tôi ở trong nhà tìm thử trước, nếu như không tìm được, vậy phiền phức sẽ càng lớn.”

Tử thánh biến mất không thấy đâu nữa, rõ ràng cũng dùng toàn lực, nhanh chóng mở chế độ tìm kiếm, mà Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đều không lên tiếng, lúc này đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Chưa đến một phút, Tử thánh lần nữa xuất hiện, tay phải cầm một cái chai.

“Loại độc mãn tính đó chính là trong chiếc chai này.”

Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên ngẩng đầu nhìn, trong mắt tràn ngập sự khó tin.

Bởi vì chiếc chai này, vậy mà là đồ uống chức năng của nước ngoài mà Lam Mị tặng.