Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 754: Thiên tài



“Anh muốn chỉ tôi thuật cận chiến tổng hợp toàn dân hả?”

Sở Vĩnh Du nhìn người thanh niên này, ánh mắt có hơi kinh ngạc.

Nghe nói như vậy, người thanh niên nhíu chặt lông mày.

“Sao vậy, anh không đồng ý à?”

Lúc này, Tinh Hà đúng là có chút khó chịu, anh ta là cách đấu sư cấp chín, hiện tại ở truyền nhân của rồng ai cũng biết cách đấu sư cấp chín là phượng mao lân giác đúng nghĩa, cho dù là người bình thường hay là những bang phái khác gặp phải cách đấu sư cấp chín thì ai cũng sẽ kinh ngạc như gặp phải thần tiên.

Cho nên, mỗi lần xuất hiện anh ta gặp được đối thủ như thế nào, nghe xong lời này đều sẽ vui mừng liên tục cảm ơn, mà Sở Vĩnh Du lại dám chất vấn?

“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, mỗi lần anh vào trận đấu thì cũng chỉ vì để chỉ đạo cho người khác hả?”

Sở Vĩnh Du mang theo nụ cười trên mặt, giúp đỡ lẫn nhau vốn dĩ chính là một truyền thống tốt đẹp của dân tộc, bây giờ có người có thể truyền thừa, sao anh có thể không vui được chứ.

“Tôi chỉ thỉnh thoảng cảm thấy hứng thú thì mới có thể dạy bảo cho người khác một chút, làm sao có thể ngày nào cũng làm loại chuyện này được chứ, xời! Tôi nói chứ cậu xong chưa hả, rốt cuộc là có muốn được tôi dậy không? Không muốn thì cậu nhận thua đi, tôi đi tìm người khác, đừng có làm chậm trễ thời gian của tôi, tính tình tôi coi như dễ nói chuyện rồi đó.”

Đúng thật là rất dễ nói chuyện, giống như là võ giả cấp bậc càng cao càng có sự kiêu ngạo riêng của mình, ai nấy cũng sẽ bộc lộ bản thân, bao gồm cả Sở Vĩnh Du cũng vậy, có điều khiêm tốn một chút tương đối tốt hơn.

“Anh rất thú vị, anh có thể dùng thời gian của mình để chỉ bảo cho người khác, bản thân không phải là một người tự ngạo, tôi đồng ý chỉ đạo cho anh một giờ.”

Lúc này, Tinh Hà có một loại cảm giác sống lâu gặp nhiều, bởi vì câu nói này của Sở Vĩnh Du đã không thể dùng từ cuồng vọng dễ hình dung, chỉ là một cách đấu gia cấp ba mà lại có thể không biết xấu hổ nói ra cái câu chỉ dạy thuật cận chiến tổng hợp toàn dân cho cách đấu sư cấp chín đỉnh phong như anh ta, đúng là... đã không còn từ nào để hình dung.

“Được lắm, ngày hôm nay xui xẻo thật chứ, gặp phải một tên bị bệnh thần kinh. Thôi bỏ đi, nhanh chóng kết thúc.”

Âm thanh bắt đầu vang lên từ lâu, cho nên tay phải của Tinh Hà cuộn lại thành quyền đánh ra ngoài, cách đấu sư cấp chín giống như võ giả cấp chín, kình khí cũng có thể bắn ra ngoài.

Sở Vĩnh Du di chuyển qua bên cạnh một chút, gần như là cố gắng né tránh cú đánh của Tinh Hà.

Thấy như vậy, ánh mắt Tinh Hà kinh ngạc một chút.

“Hừ! Xem ra cậu cũng không phải là chỉ biết nói khoác, có vẻ như là trong hiện thực cậu cũng là một võ giả, người như cậu tôi đã gặp nhiều lắm rồi, thích vào truyền nhân của rồng giả ngầu, còn xem thường thuật cận chiến tổng hợp toàn dân. Tôi có thể nói cho anh nghe một cách chính xác, chỉ cần không phải là Tiên Thiên võ giả thì khả năng bị tôi đánh bại ít nhất cũng phải bảy tám mươi phần trăm.”

Nói dứt lời, Tinh Hà cũng là một người nóng tính, lập tức vọt về phía Sở Vĩnh Du.

“Đến đây, xem xem anh ẩn giấu bao nhiêu lại có thể để cho tôi xuất ra thực lực mạnh đến cỡ nào để chống lại kẻ thù.”

Mỉm cười, ánh sáng trong mắt Sở Vĩnh Du lóe lên, chỉ là một ánh mắt như thế này, Tinh Hà đột nhiên dừng bước lại, bay ngược về phía sau rồi đáp xuống đất.

Ánh mắt này...

Đang suy nghĩ, khí thế quanh người Tinh Hà cũng đã thay đổi, cứ nhìn chằm chằm Sở Vĩnh Du như thế.

“Anh thật sự không đơn giản.”

Sự thay đổi đột ngột làm nụ cười của Sở Vĩnh Du sâu sắc hơn mấy phần.

“Không tồi đó, thiên phú võ đạo của anh chính là cao nhất mà tôi đã từng gặp, mặc kệ ý thức hay là các phương diện khác thật sự không tồi, khiến cho tôi có tâm tư muốn thu làm đồ đệ.”

Chỉ võn vẹn ánh mắt, thế mà Tinh Hà lại cảm thấy Sở Vĩnh Du không đơn giản, đây được xem như là một thiên phú bẩm sinh của con người, không phải dựa vào rèn luyện mà có được.

Bộp!

Đúng lúc này trên khán đài xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ, nam thì tuấn mỹ, nữ lại xinh đẹp.

“Cách đấu gia cấp ba á? Ghét ghê, Tinh Hà lại bắt đầu chỉ đạo người ta rồi hả, tôi cho rằng có thể gặp phải một người khó chơi để chúng ta nhìn kỹ một chút, đi thôi nào.”

Người phụ nữ vừa mới nói xong, người đàn ông ở bên cạnh lại cau mày.

“Chờ đã, cô không cảm nhận được là trạng thái hiện tại của Tinh Hà không bình thường à?”

Nghe vậy, người phụ nữ nhìn về phía Tinh Hà trên võ trường, biểu cảm dần dần thu liễm lại.

“Đúng đó, anh nói như vậy tôi mới thấy đúng, hình như là Tinh Hà rất cẩn thận, tình huống này chưa từng xảy ra vào lúc chiến đấu với anh, có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông mỉm cười.

Là cách đấu sĩ cấp ba này ở hiện thực là một võ giả rất mạnh, ha ha, chứng minh chúng ta không có sai, có thể nhìn cho thật kỹ.”

Âm thanh trên khán đài đương nhiên sẽ không truyền đến võ trường, nhưng mà cuộc đối thoại của hai người đang đứng song song ở võ trường, người ở khán đài lại có thể nghe thấy rất rõ.

Lúc lời nói của hai người vừa mới dứt, Tinh Hà lại vọt lên một lần nữa.

“Nhân tự liên hoàn thích?”

Nhìn thấy Tinh Hà phát động chiêu thức, trong đôi mắt của hai người trên khán đài trở nên khác thường, thuật cận chiến này chỉ có cách đấu sư cấp chín mới học được, đủ để thấy người đối diện đã nhận được sự xem trọng của Tinh Hà.

Cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du cũng chuyển động, trên mặt còn treo một nụ cười thản nhiên, mang đến cho người ta một cảm giác vân đạm phong kinh.

“Nhân tự liên hoàn thích.”

Lúc này, chiêu thức mà Sở Vĩnh Du sử dụng giống y như là Tinh Hà, khiến cho sắc mặt của hai người đang quan sát đều trở nên kỳ quái.

Trong cái nhìn của bọn họ, tám mươi phần trăm Sở Vĩnh Du là võ giả trong hiện thực, người như thế này đến truyền nhân của rồng lại bắt đầu giễu võ dương oai, dùng chiêu thức võ giả của mình, hoàn toàn không nghĩ tới lúc này lại xuất hiện nhân tự liên hoàn thích, một chiêu thức mà chỉ có cách đấu sư cấp chín mới có tư cách học.

Vậy thì Sở Vĩnh Du cũng là cách đấu sĩ cấp chín, hay là một thiên tài?

Trong lúc ngây người, Sở Vĩnh Du và Tinh Hà vừa chạm nhau liền tách ra, Sở Vĩnh Du đứng yên tại chỗ, mà Tinh Hà lại lùi về phía sau năm sáu bước rồi mới dừng lại.

“Anh... nhân tự liên hoàn thích của anh lại còn thuần thục hơn cả tôi?”

Tinh Hà vô cùng kinh ngạc, quyết đấu với chiêu thức giống nhau, thế mà anh ta lại thua, đây chính là tình huống mà từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

“Nhân tự liên hoàn thích của anh chỉ quan tâm đến ba chữ liên hoàn thích, đúng là biểu hiện không tồi, nhưng mà hai chữ nhân tự làm nền ở phía trước mới là quan trọng nhất, có thể nói là giai đoạn tụ lực, đương nhiên anh sẽ thua tôi rồi.”

Nghe nói như thế, Tinh Hà trầm mặc, đầu óc đột nhiên tỉnh táo, đôi chân khẽ cử động, nhân tự liên hoàn thích lại xuất hiện một lần nữa, khác biệt với khi nãy đó chính là lúc này anh ta bước nhanh về phía trước mấy bước, vậy là đã cách biệt một trời một vực.

Sở Vĩnh Du hơi nhếch khóe môi, năng lực học hỏi của người này vô cùng đáng sợ, mình chỉ nói một câu, không nghĩ tới là trong tầm mười giây mà đã có thể chính xác tìm ra sai lầm của mình, đồng thời còn có thể lập tức biến hóa suy nghĩ trong lòng.

Sở Vĩnh Du vừa cười vừa lùi về phía sau, nhẹ nhàng tránh thoát nhân tự liên hoàn thích của Tinh Hà.

“Còn năm mươi phút, nắm bắt thời gian đi, bây giờ đã chịu chưa?”

Lời nói được thốt lên một lần nữa, trong tầm mắt của Sở Vĩnh Du, Tinh Hà đột nhiên lại quỳ hai gối dưới đất, vô cùng thành khẩn mà nói.

“Xin người hãy thu tôi làm đồ đệ.”