Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 755: Nắm bắt cơ hội



Cảnh tượng đột ngột làm hai người trên khán đài kinh ngạc đứng dậy, hai người bọn họ là cách đấu sư cấp tám, cũng là bởi vì điều này mới có thể trở thành bạn bè với Tinh Hà cách đấu sư cấp chín.

Bây giờ thấy cái gì đây, đường đường là Tinh Hà, ai cũng nói là một nhân vật thiên tài siêu cấp thế mà lại quỳ gối với cách đấu gia cấp ba, còn muốn bái sư nữa hả? Làm sao có thể! Quả thật phá vỡ tam quan.

Trên võ trường, Sở Vĩnh Du gật đầu nói với Tinh Hà.

“Anh nghiêm túc à? Chúng ta vừa mới đối chiến với nhau có một lần, có phải quá đường đột rồi không.”

Tinh Hà ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.

“Tôi của trước kia cũng chỉ bình thường mà thôi, bắt đầu kể từ khi có trò chơi truyền nhân của rồng này, tôi mới tìm được mục tiêu trong cuộc sống, tiến về phía trước, tôi không gia nhập vào bất cứ bang phái nào, không nhận được sự trợ giúp của bất cứ ai, tôi tin tưởng vào trực giác của mình, nếu ngay cả điểm này mà cũng không làm được, không thể quả quyết, vậy thì tôi tin tưởng con đường tương lai tôi cũng không cần phải tiếp tục đi nữa, hoặc là nói tiếp tục cũng chưa chắc bước qua.”

Cười cười, Sở Vĩnh Du nhẹ gật đầu.

“Đúng là anh rất tài giỏi, nhưng anh chỉ bái sư là trong trò chơi hay là trong hiện thực?”

“Trong hiện thực.”

Lúc này, biểu cảm của Tinh Hà có chút kích động.

“Tôi muốn bái người làm sư phụ trong hiện thực.”

“Suy nghĩ không tồi, muốn làm đồ đệ của tôi cũng không đơn giản như vậy. Để lại địa chỉ của anh, tôi có rảnh thì sẽ đến hiện thực tìm anh, nếu như có thể đạt được tiêu chuẩn của tôi thì sẽ thu anh làm đồ đệ, có được không?”

Trong lòng Sở Vĩnh Du cũng rất vui, Tinh Hà rất giống với anh, tuyệt đối có thể chịu đựng được phương pháp tu luyện dũng cảm tiến về phía trước, nhưng mà cụ thể phải khảo sát trong hiện thực cái đã.

“Đứng dậy đi, vẫn còn lại bốn mươi phút, lời tôi đã nói thì tôi phải làm được, trước tiên chỉ cho anh thuật cận chiến tổng hợp toàn dân cái đã.”

Tinh Hà đứng dậy, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết là trong hiện thực liệu mình có thể bái sư thành công không, nhưng mà vẫn vội vàng thu liễm trạng thái, bắt đầu nghiêm túc xin chỉ giáo.

Trên khán đài, chỉ có duy nhất hai người xem, xem ròng rã bốn mươi phút, từ lúc bắt đầu là kinh hãi, đến bây giờ là chết lặng, có lẽ cũng là biết tại sao sớm như thế mà Tinh Hà lại đột nhiên quỳ xuống bái sư.

Thật sự là sự hiểu biết của Sở Vĩnh Du đối với thuật cận chiến tổng hợp toàn dân giống như anh là người đã sáng lập ra, mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều chỉ ra điểm tinh túy trong tinh túy, không hề lãng phí một chút nào.

“Cảm ơn Vô Phong tiền bối, hôm nay thật sự được lợi rất nhiều.”

Nhìn cái cúi người của Tinh Hà, tay phải của Sở Vĩnh Du đột nhiên chỉ lên hai người trên khán đài.

“Không sao, kêu hai người bạn đó của anh đừng lan truyền tên tuổi của tôi trong trò chơi, nếu như làm không được thì tôi sẽ trừng trị bọn họ. À, anh cũng có thể để bọn họ xem đây như là một lời uy hiếp.”

Vô cùng bình thản, không có gì bất ngờ, thân thể hai người trên khán đài cứng nhắc, miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười.

Cuộc chiến kết thúc, điện thoại di động của Tinh Hà bị hai người bọn họ gọi muốn nổ tung, hiển thị cuộc gọi toàn là của Thải và Hải Long.

Tâm trạng của Tinh Hà vô cùng tốt, lại cộng thêm lời dặn dò của sư phụ. Không sai, anh ta đã ngầm thừa nhận Sở Vĩnh Du chính là sư phụ của mình, con người anh ta một khi không làm, nếu như đã quyết định rồi thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cho nên đã cho rằng mình thành công, gọi hai tiếng sư phụ sớm một chút cũng không thành vấn đề.

Vì vậy, anh ta rời khỏi đấu trường đi đến một quán trà ở trên đường, quả nhiên hai người Thải và Hải Long đã đợi sẵn.

“Tinh Hà, anh... anh thật sự muốn bái anh ta làm sư phụ hả?”

Thải chớp đôi mắt to, Tinh Hà cười nói.

“Sao vậy, có vấn đề gì không?”

Thải và Hải Long liếc nhau, thế mà lại không thể tìm thấy đề tài tiếp tục trò chuyện, bởi vì biểu hiện của Sở Vĩnh Du ở đấu trường hoàn toàn làm bọn họ mở mắt mà nhìn, thật sự quá lợi hại.

“Không phải, ý của tôi là anh muốn bái anh ta làm sư phụ trong hiện thực? Theo như tôi được biết, võ giả ở hiện thực có cấp độ thực lực không giống nhau, ví dụ như Tiên Thiên võ giả vừa mới làm đến điểm này, nếu có lòng muốn đầu nhập vào thuật cận chiến tổng hợp toàn dân, chỉ sợ là cũng có thể làm được, dựa vào tài năng của anh, ít nhiều gì cũng phải bái Võ Vương làm sư phụ chứ, nếu như người này chính là một Tiên Thiên võ giả..."

Những lời còn lại Thải không cần nói mọi người đều có thể nghe hiểu, ở truyền nhân của rồng, từ lúc võ giả gia nhập vào trò chơi thì dân ở nước R cũng càng thêm hiểu rõ đối với cấp bậc võ giả vốn thần bí, đây cũng là nguyên nhân mà Thải có thể phân tích ra tình huống này.

“Ha, trong lòng tôi có tính toán, tôi có cảm giác nếu như lần này tôi không nắm chặt cơ hội thì sẽ mãi mãi bỏ lỡ nó, cho dù là ở truyền nhân của rồng thì cũng không thể nào gặp lại được sư phụ.”

Sư phụ... nghe thấy xưng hô này, biểu cảm của hai người vô cùng kỳ quái, nhưng mà Tinh Hà đã nhận định, bọn họ cũng không thể nói gì nữa.

“À đúng rồi, sư phụ của tôi nói các người cứ giữ ở trong lòng, đừng có lan truyền ID của ngài ấy ra bên ngoài, nếu không thì sư phụ tôi có làm gì, đến lúc đó cũng đừng có trách tôi không khách khí.”

Bốn tiếng trôi qua, Sở Vĩnh Du mới rời khỏi truyền nhân của rồng, nhìn thấy Đồng Ý Yên vẫn còn đang chơi, anh một mình đi vào phòng khách bắt đầu xem tivi.

Có thể gặp được Tinh Hà đúng là nằm ngoài dự liệu, giống như Võ Tôn khi trước, một khi thực lực đạt đến một cấp bậc nào đó, hoặc là nói tuổi tác không ngừng tăng cao, có một loại cảm giác nguy hiểm dần dần tăng lên, vậy thì tìm đồ đệ để truyền lại y bát là quan trọng nhất, hoặc là nói là nguyện vọng duy nhất.

Nói một cách tổng quát, vào thời điểm đó bởi vì thời gian không còn nhiều, bình thường lương đồ có thể tìm nhưng không thể cầu.

Cho nên đến bây giờ, Sở Vĩnh Du cũng chỉ mang tâm thế lạnh nhạt, nếu như quả thật được anh bắt gặp, anh cũng sẽ không bỏ qua.

Ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du đi máy bay đến một thành phố cách dãy núi Lung Linh gần nhất, mới đến sân bay thì đã thấy Nam Cung Vô Phong đợi ở đó.

“Bác cả.”

Nam Cung Vô Phong mỉm cười ôm Sở Vĩnh Du một cái.

“Lâu rồi không gặp nhau, bác cảm thấy tình hình của cháu đã thay đổi rất nhiều.”

“Cũng tạm được.”

Ở bên cạnh cách đó không xa đã có một chiếc Maybach đậu ở đó, có người mở cửa xe sau.

“Lên xe trò chuyện đi.”

Sau khi lên xe, Nam Cung Vô Phong giới thiệu.

“Người lái xe là Hà Đồ nhà giàu có ở thành phố Khuông, có một người địa phương cũng thuận tiện hơn.”

Người đàn ông trung niên ở phía trước đang định lái xe, quay đầu lại nịnh nọt cười.

“Chào cậu Sở.”

Mặc dù là nhà giàu có ở thành phố Khuông, nhưng mà Hà Đồ biết mình có năng lực tới đâu, sự chênh lệch đối với gia tộc Nam Cung phải nói là một trời một vực, đương nhiên phải cẩn thận đi theo.

Nghe nói như thế cũng làm Sở Vĩnh Du nghĩ đến một việc, anh nói.

Chú Hà, vậy có phải là chú biết rõ thành phố Khuông như lòng bàn tay, có biết địa chỉ này không?”

Đưa điện thoại di động qua, Hà Đồ nhìn thoáng qua rồi vội vàng nói.

“Biết, biết chứ, đó chính là một nơi tương đối nổi tiếng ở thành phố Khuông chúng tôi, những người sống nhờ trợ cấp sinh hoạt đều ở nơi đó.”

Sống nhờ trợ cấp sinh hoạt? Sở Vĩnh Du nhíu mày, xem ra là đồ đệ của mình trong cuộc sống hiện thực cũng không giàu có gì mấy.

“Làm phiền chú đến đó thử, tôi có một người bạn ở đó.”