Bản Sắc

Chương 1: Vừa mắt



Tên: Bản sắc

Tác giả: Bạch Giới Tử

Edit: Vịt

Hơn 8 giờ tối, bóng đêm đã bao trùm, mưa thu se se lạnh.

Một buổi tiệc từ thiện được tổ chức bên trong khách sạn năm sao dưới ánh đèn sáng trưng.

Hầu hết khách khứa đều là nhân vật nổi tiếng, lẫn người trong giới giải trí và thời trang, tất cả đều ăn mặc vô cùng rực rỡ,lộng lẫy*.

*bản gốc là 衣香鬓影, 声色浮华: y hương tấn ảnh, thanh sắc phù hoa

Kỳ Tỉnh đứng ở trước quầy tráng miệng nhìn những món ăn được làm vô cùng khéo léo, thích thú nếm thử, hoàn toàn không ăn khớp với những người đang uống rượu xã giao kia.

Vài giờ sau có người đến chào hỏi: "Kỳ thiếu, mày hôm nay thế nào cũng đến đây? Tao tưởng mày không có hứng thú đối với những bữa tiệc kiểu này chứ."

Kỳ Tỉnh liếc nhìn Dương Khai Minh, một trong những người bạn thân nhất của cậu: "Mày cũng tới à."

"Mày tưởng tao muốn tới lắm hay sao" Người kia bĩu môi nói, "Bị ba tao ép tới, nói cái gì mà để tao quen biết nhiều người hơn rồi học hỏi kinh nghiệm. Trời ạ, tha cho tao đi."

Kỳ Tỉnh nhìn theo ánh mắt của cậu ta thì thấy cha cậu ta đang cố nói chuyện với một người có quyền nào đó, nhưng đối phương lại chỉ lạnh nhạt gật đầu vài cái.

"Thật nhàm chán."

"Tao cũng vậy." Dương Khai Minh chẳng mảy may thấy thương cảm cho cha mình, "Kỳ thiếu, mày đến một mình à?"

Kỳ Tỉnh tùy ý gật đầu: "Ừ"

Thật ra thiệp là ghi mời ba mẹ cậu, nhưng bọn họ không có chút hứng thú nào với những bữa tiệc giao lưu giả tạo kiểu như này nên cậu đành phải đi một mình.

Dương Khai Minh nhìn quanh một hồi, thì phát hiện một tiểu minh tinh vô cùng quen mắt trong đám người kia, liền quay sang trêu chọc Kỳ Tỉnh: "Kỷ thiếu tới đây là vì ai đó sao? Theo đuổi tới tận đây à?"

Kỳ Tỉnh thong thả ăn điểm tâm trong miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm người mà Dương Khai Minh nói tới. Người kia đang đi theo lấy lòng một phú bà nào đó, cúi đầu khom lưng, không hề có dáng vẻ rụt rè hay nhút nhát như khi đối mặt với cậu.

"Không theo đuổi nữa." Cậu đặt nĩa xuống, vô cùng lạnh nhạt.

Dương Khai Minh còn muốn hỏi tiếp, nhưng đột nhiên nổi lên một trận xôn xao ở lối vào. Không biết là người nào nhưng ai ai cũng chạy tới chào đón.

Dương Khai Minh thấp giọng nói: "Là vị Diệp gia kia tới đấy."

Kỳ Tỉnh chậm rãi nuốt miếng điểm tâm cuối cùng trong miệng:"Ai cơ?"

"Mày không biết sao? Là Diệp Hành Châu, người thừa kế mới của Diệp gia" Dương Khai Minh càng nói nhỏ hơn, "Cha của anh ta vừa qua đời, mấy tháng nay Diệp gia vẫn luôn xảy ra tranh chấp. Gần đây mọi chuyện mới dần lắng xuống, mặc dù anh ta là con ngoài giá thú, nhưng rất có tài, anh em chú bác một người cũng chưa đấu lại anh ta."

Vừa dứt lời, Kỳ Tỉnh thấy một nam nhân đi từ cửa vào, thân hình cao lớn, đường nét ngũ quan rõ ràng, trên sống mũi có một gọng kính bạc, khoé miệng cong lên vừa phải, nho nhã lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, nhìn vô cùng đoan chính.

Người vừa nãy lạnh nhạt với cha Dương Khai Minh giờ đang cùng hắn bắt tay nói chuyện, nam nhân vừa được mọi người vây quanh giờ cư xử như một hậu bối vô cùng lễ phép làm người kia vô cùng hưởng thụ.

Dương Khai Minh kinh ngạc: "Diệp thiếu này hình như tính tình rất tốt, không khó ở chung nha. Sao anh ta có thể đối đầu với mấy tên ghê gớm ở Diệp gia được nhỉ?"

Kỳ Tỉnh hoàn toàn không để ý người bên cạnh cậu đang lảm nhảm cái gì, vì sự chú ý của cậu đều đặt ở người đang đi bên cạnh Diệp Hành Châu.

Chàng trai kia mặc một bộ tây trang lịch sự, thanh tú dịu dàng, khí thế kém xa người bên cạnh. Nhưng khuôn mặt tươi cười của cậu ta lại làm cho Kỳ Tỉnh cảm thấy ngứa ngáy một cách kì lạ.

"Đó là ai?" Cậu hỏi.

Dương Khai Minh lúc này mới chú ý tới người bên cạnh Diệp Hành Châu, nhìn cậu ta một lúc rồi nói: "Tao nhớ ra rồi, hình như cậu ta là một hoạ sĩ khá có tiếng của Lâm gia, từng tổ chức triển lãm vài lần cả trong và ngoài nước."

Kỳ Tỉnh: "Lâm gia?"

Dương Khai Minh giải thích: "Thuộc giới thượng lưu ở Hoài Thành, nhưng gia đình cậu ta mấy năm gần đây ngày càng sa sút, nghe nói chỉ được cái mác bên ngoài. Nhưng nếu hôm nay cậu ta đến cùng Diệp Hành Châu thì chắc hẳn là phải có chút năng lực."

Kỳ Tỉnh cười cười:"Lớn lên không tồi."

Dương Khai Minh sửng sốt: "Mày nói Diệp Hành Châu?"

Kỳ Tỉnh: "Là người bên cạnh."

Dương Khai Minh quan sát người Kỳ Tỉnh nói tới. Nói thật thì cũng không tệ, nhưng theo góc độ của anh thì cậu ta còn không bằng vị Diệp thiếu kia, chứ đừng nói đến bản thân Kỳ Tỉnh.

"Tao nói này Kỳ thiếu, đừng bảo mày vừa mới nói không theo đuổi tiểu minh kia xong, liền quay đầu đã đổi mục tiêu mới đi?"

Kỳ Tỉnh nhấc mi: "Có vấn đề sao?"

Dương Khai Minh nhắc nhở cậu: "Những người giới thượng lưu lâu đời ở Hoài Thành từ trước đến nay vô cùng kiêu ngạo, mắt để trên đầu, nên bọn họ rất khinh thường loại nhà giàu mới nổi như chúng ta, Kỳ thiếu, mày tốt nhất đừng tự làm mất mặt mình."

"Thượng lưu lâu đời gì chứ, chỉ là đi trước vài thập niên thôi, tổ tiên nhà ai ba đời đều chả phải xuất thân chân lấm tay bùn sao, khoe khoang cả thôi"

Kỳ Tỉnh cầm ly rượu đỏ đi về phía đối phương.

Lâm Tri Niên vừa nói chuyện xong với một nhà sưu tập tranh sơn dầu ở nước ngoài. Quay lại liền nhìn thấy một chàng trai trẻ với dung mạo diễm lệ đang nhìn chằm chằm mình không chút kiêng dè, vẻ mặt cậu có chút sững sờ.

Kỳ Tỉnh bước tới nâng ly chào: "Thầy Lâm, ngưỡng mộ đã lâu."

Lâm Tri Niên hỏi: "Cậu biết tôi?"

Mười phút trước thì không, nhưng bây giờ biết rồi.

Kỳ Tỉnh nói dối không chớp mắt: "Hâm mộ thầy Lâm đã lâu. Trước đây đã từng đi xem triển lãm vài lần, không ngờ lại gặp được anh ở đây. Thật trùng hợp, tôi là Kỳ Tỉnh, rất vui được làm quen với thầy Lâm."

Lâm Tri Niên lập tức đoán được thân phận của cậu. Họ Kỳ, không đi cùng với bất kì ai, chỉ có thể là người của Kỳ gia quyền thế rất lớn ở Hoài Thành.

Nói đến Kỳ gia, thì trong giới thượng lưu ở Hoài Thành không ai là không biết đến.

Kỳ Vinh Hoa, người đứng đầu chỉ là một người đàn ông nhà quê có trình độ trung học. Hơn mười mấy năm trước, anh ta từ tỉnh khác đến Hoài Thành để kiếm sống. Đầu tiên, trong hơn mười năm anh ta đã kiếm được kha khá tiền nhờ làm phục vụ, sau đó mở khách sạn và tham gia vào lĩnh vực bất động sản, rồi bước vào ngành giải trí, sau khi kiếm được tiền, anh học cách chơi đầu tư tài chính, đồng thời cũng tham gia vào ngành Internet công nghệ cao. Anh ta có thể nhìn ra được cách kiếm tiền, lại cộng thêm sự may mắn kinh người, khiến anh ta làm nghề gì cũng kiếm được một đống tiền, ai ai cũng ghen tị tới đỏ mắt.

Trong vòng thượng lưu của Hoài Thành, những nhóm "Lão quý tộc" vốn quen thói kiêu ngạo, sau lưng cho dù có khinh thường Kỳ Vinh Hoa là nhà giàu mới nổi thế nào thì trước mặt hắn vẫn phải tươi cười niềm nở.

Lâm Tri Niên có chút kinh ngạc, anh chưa từng trực tiếp gặp mặt Kỳ Vinh Hoa. Nhưng đã nghe không ít lời châm chọc của người trong nhà về gia đình cậu, nên không có ấn tượng tốt mấy. Vị Kỳ thiếu trước mặt này nhìn tuy rằng ngả ngớn, nhưng khí chất thì không thua kém so với những người lớn lên trong môi trường giáo dục tinh anh từ nhỏ.

Hơn nữa, ngoại hình của Kỳ Tỉnh rất đẹp.

Kỳ Tỉnh đưa ly rượu tới trước mặt anh, Lâm Tri Niên bình tĩnh cụng ly với cậu.

Kỳ Tỉnh tiếp tục nói về những bức tranh của Lâm Tri Niên. Thực ra ban nãy cậu mới mở điện thoại để tìm kiếm tranh của anh, thế nhưng bây giờ cậu vẫn nói rất bình thản mà không mảy may xấu hổ một tí nào.

Năm phút sau, một giọng nói ôn hòa truyền vào, cắt ngang bọn họ: "Tri Niên, qua đây."

Hai người bọn họ cùng quay đầu lại, là vị Diệp Hành Châu vừa nói chuyện xong với người cách mấy mét kia, kêu Lâm Tri Niên lại chỗ hắn.

Khi ánh mắt Diệp Hành Châu lướt qua Kỳ Tỉnh, khựng lại một giây. Kỳ Tỉnh cũng bình tĩnh mà đánh giá đối phương. Ngay khi chạm mắt, cậu phát hiện ra ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Hành Châu, dù không quá rõ ràng, nhưng rất khó để phớt lờ.

Loại cảm giác này làm Kỳ Tỉnh cực kỳ khó chịu, người này rõ ràng không phải loại người tốt lành gì.

Chỉ có tên ngốc Dương Khai Minh mới cảm thấy tính tình hắn tốt, dễ chung sống thôi.

Diệp Hành Châu thu hồi tầm mắt, Lâm Tri Niên quay qua nói với Kỳ Tỉnh "Xin lỗi", rồi đi về bên người hắn.

Kỳ Tỉnh chậm rãi nhấp rượu, ánh mắt như cũ ở trên người Lâm Tri Niên. Nhìn thấy giữa anh và Diệp Hành Châu là bộ dáng rất thân mật, phảng phất hiểu ra điều gì.

Dương Khai Minh sau khi nghe xong toàn bộ, trêu chọc Kỳ Tỉnh: "Tao thấy vị kia hẳn biết tỏng là mày chẳng biết gì về tác phẩm của cậu ta cả."

Kỳ Tỉnh bình tĩnh nói: "Vậy thì sao, cậu ta vẫn phải cười với tao đó thôi."

Dương Khai Minh cười nói: "Cũng phải."

Diệp Hành Châu dẫn Lâm Tri Niên tới bàn điểm tâm, Lâm Tri Niên thấp giọng nói với hắn: "Người vừa rồi tự xưng họ Kỳ, là con trai của Kỳ Vinh Hoa."

Diệp Hành Châu không có hứng thú: "Nếu cảm thấy phiền thì không cần trả lời cũng được."

Lâm Tri Niên chú ý tới vẻ mặt của hắn, Diệp Hành Châu nói lời này thần sắc bình tĩnh, nghe như là lời an ủi, nhưng kỳ thực hắn căn bản không hề để ý.

Rất nhanh có người tới nâng ly chúc mừng Diệp Hành Châu, Diệp Hành Châu bưng đĩa lên, tùy tiện gắp một miếng đồ ăn nhẹ đưa cho Lâm Tri Niên, sau đó bắt đầu nói chuyện với người đó.

Những người đến khi nhìn thấy đều hơi ngạc nhiên, tất cả đều âm thầm đánh giá Lâm Tri Niên.

Lâm gia đã gặp biến từ lâu, nếu hôm nay Lâm Tri Niên không cùng Diệp Hành Châu đến, thì sẽ có mấy người quan tâm đến vị họa sĩ sơn dầu trẻ tuổi này chứ. Diệp Hành Châu không kiêng dè thể hiện sự quan tâm của mình trước mặt người khác, nếu Lâm Tri Niên là con gái thì có ý tứ gì không cần nói cũng biết. Lúc đó, ai ai cũng sẽ cảm thấy nhà họ Lâm may mắn có được cơ hội vực dậy, lấy lại được vị thế như xưa. Chỉ tiếc cậu ta là con trai.

Là con trai,...... thì cũng chưa chắc là không được?

Nhưng mọi người ở đây đều rất tinh ý, cho dù trong lòng có nghĩ gì thì nụ cười vẫn không thay đổi, một số còn nâng ly với Lâm Tri Niên.

Diệp Hành Châu vẫn luôn ấm áp, vui vẻ tươi cười, không hề tỏ ra mình là kẻ hơn người, làm người khác sinh ra ảo giác cho rằng hắn được thừa kế chỉ đơn giản là may mắn mà thôi.

Lâm Tri Niên nghe những người xung quanh khen ngợi những bức tranh của anh, ánh mắt chạm vào nụ cười không thay đổi ở khóe miệng của Diệp Hành Châu, rót rượu vào miệng, đè nén những cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng.

Bên kia, ánh mắt Kỳ Tỉnh chậm rãi nhìn theo Lâm Tri Niên, hỏi Dương Khai Minh: "Hai người kia rốt cuộc có quan hệ gì?"

Dương Khai Minh cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ho khan một tiếng: "Tao không biết, tao cũng chưa từng nghe qua tin đồn như vậy về Diệp Hành Châu. Kỳ thiếu, không phải ai cũng giống mày, nhưng có lẽ là sự thật. Nhưng cho dù có phải hay không, tao khuyên mày tốt nhất đừng nên có ý với người đó nữa".

"Tao không," Kỳ Tỉnh mỉm cười nhìn khuôn mặt càng dịu dàng hơn dưới ánh sáng rực rỡ của Lâm Tri Niên, "Tao vừa mắt cậu ta."

Dương Khai Minh: "Nhỡ đâu bọn họ thật sự có quan hệ như vậy thì sao?"

Kỳ Tỉnh gõ ngón tay lên ly rượu, cao giọng: "Vậy thì thế nào?"