Bản Sắc

Chương 2: Khiêu khích



Tên: Bản sắc

Tác giả: Bạch Giới Tử

Edit: Vịt

Sau bữa tiệc chiêu đãi sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện ở sảnh nhỏ bên cạnh sảnh tiệc.

Dương Khai Minh đang tìm cơ hội để chuồn đi, nhân tiện quay qua hỏi Kỳ Tỉnh có muốn đi chung không: "Đi thôi Kỳ Tỉnh, mấy buổi đấu giá từ thiện kiểu này có gì vui đâu. Giờ vẫn còn sớm, không bằng tụi mình đến nơi khác tiếp tục chơi đi?"

Kỳ Tỉnh không để ý đến anh, chăm chú nhìn theo Lâm Tri Niên và Diệp Hành Châu đang cùng nhau đi vào sảnh nhỏ, liền để đại ly rượu ở đâu đó rồi đi theo bọn họ.

Dựa vào địa vị hiện tại của Diệp Hành Châu, đương nhiên sẽ được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đầu. Hai bên chỗ ngồi của Diệp Hành Châu và Lâm Tri Niên đều là những nhân vật có máu mặt.

Còn Kỳ Tỉnh thì chọn đại một chỗ cách bọn họ mấy hàng ghế, ngồi bắt chéo chân, đầy hứng thú nhìn Lâm Tri Niên trước mặt. Mắt người kia sáng lên, còn miệng luôn cười rất tươi mỗi khi nói chuyện với người bên cạnh. Làm cậu không khỏi tự cười nhạo chính mình.

"Kỳ thiếu, tao nghĩ mày không có cơ hội đâu." Dương Khai Minh lúc nãy đang chuẩn bị rời đi, không biết từ lúc nào đã đi vào ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tỉnh, cười nhạo cậu: "Trong mắt vị họa sĩ Lâm kia chỉ có mình Diệp thiếu thôi. Kỳ Tỉnh, mày đừng cố gắng làm gì."

Kỳ Tỉnh lạnh lùng nói: "Không nói được lời nào hay ho thì tốt nhất mày nên ngậm miệng lại."

Dương Khai Minh nhún vai, tiếp tục xem kịch.

Cuộc đấu giá bắt đầu, các vật phẩm đều do những người nổi tiếng đến tham dự tiệc từ thiện quyên góp, tuy vật phẩm không tệ nhưng cũng không quá tốt. Kỳ Tỉnh không có hứng thú xem qua tập thông tin đấu giá do người dẫn chương trình đưa cho.

Mặc dù vậy, mọi người có mặt tại địa điểm vẫn giúp đỡ lẫn nhau, không khí rất sôi động.

Sau nhiều vòng đấu giá, vật phẩm đấu giá được đưa lên quầy trưng bày là một bức tranh sơn dầu hiện đại của một họa sĩ nổi tiếng nước ngoài, người bán đấu giá báo giá: "Giá khởi điểm, 700.000!"

Lời vừa dứt, liền có người giơ biển đi theo giá, giá không ngừng thay đổi, chẳng mấy chốc đã quá một triệu, người ra giá ngày càng nhiều hơn.

Kỳ Tỉnh khó hiểu hỏi Dương Khai Minh: "Bức tranh sơn dầu kia có gì đặc biệt mà ai cũng tranh nhau thế?"

Có lẽ là bởi vì hắn là phú nhị đại nên không hiểu gì nghệ thuật, bây giờ hắn đang tự hỏi bức tranh nhìn như gà bới kia tại sao lại giá trị như vậy.

Dương Khai Minh bất đắc dĩ nói: "Kỳ thiếu, mày không nghe người bán đấu giá nói sao? Bức tranh này là bộ sưu tập do lão Trần quyên tặng. Lão Trần thì chắc mày cũng biết mà phải không? Là một người vô cùng có tiếng nói ở đây. Tuy hôm nay ông ấy không đến nhưng những người ra giá bức tranh từ nãy đến giờ là vì muốn lấy lòng lão Trần."

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu chú ý tới Lâm Tri niên nói gì đó với người bên cạnh, sau đó Diệp Hành Châu cũng giơ bảng lên, đẩy giá lên 1,5 triệu.

"Không hẳn." Kỳ Tỉnh nói.

Dương Khai Minh: "Không hẳn cái gì?"

Kỳ Tỉnh: "Có lẽ vẫn có người thật sự thích bức tranh, như là thầy Lâm."

Dương Khai Minh lập tức không nói nên lời, anh cũng nhìn thấy trước đó Lâm Tri Niên và Diệp Hành Châu thì thầm gì đó, sau đó Diệp Hành Châu mới giơ bảng lên.

Nhưng việc này cũng không quá mâu thuẫn? Lâm Tri Niên thích bức tranh nên Diệp Hành Châu chắc chắn sẽ lấy giúp anh. Việc này vừa giúp hắn lấy lòng lão Trần, vừa làm người kia vui. Quả là một mũi tên trúng hai đích.

Kỳ Tỉnh đột nhiên cười: "Lâm tiên sinh có vẻ rất thích bức tranh kia, nếu tao lấy cho cậu ta, cậu ta có cảm động tới nỗi nhào vào trong ngực của tao không?"

Dương Khai Minh: "...Không đâu."

Kỳ Tỉnh: "Không thử thì làm sao biết được."

Dương Khai Minh chưa kịp khuyên hắn bình tĩnh lại, Kỳ Tỉnh đã giơ biển đấu giá, trực tiếp đưa ra mức giá của mình: "Hai triệu."

Trong sảnh xảy ra một chấn động nhỏ, ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn vào cậu, Kỳ Tỉnh bình tĩnh tựa lưng vào ghế, khi Lâm Tri Niên ở phía trước quay lại nhìn, cậu đã mỉm cười với anh.

Lâm Tri Niên liền quay đi chỗ khác, Diệp Hành Châu bên cạnh cũng giơ biển lên lần nữa, vẫn với mức tăng giá mặc định là 2,1 triệu.

Kỳ Tỉnh giơ biển lần thứ hai: "Ba triệu."

Những người khác trong sân đều ngừng đấu giá, nhưng Diệp Hành Châu vẫn tiếp tục theo.

Diệp Hành Châu mỗi lần chỉ tăng đúng 100.000 tệ, trong khi Kỳ Tỉnh lại tăng lên tận 1 triệu tệ, sau nhiều lần, giá nhanh chóng lên tới 5 triệu tệ.

Ai tinh ý cũng có thể thấy hai người này đang muốn gây sự với người kia nên không can dự nữa mà chỉ muốn ngồi xem náo nhiệt xem cuối cùng ai sẽ thắng.

Cũng có người không biết Kỳ Tỉnh là ai nên đã đi nghe ngóng khắp nơi, vừa biết được cậu là con trai của Kỳ Vinh Hoa liền hiểu ra. Quả nhiên là phong cách của đám nhà giàu mới nổi, hung hăng kiêu ngạo còn không sợ đắc tội với người khác.

Diệp Hành Châu từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn Kỳ Tỉnh một lần, khi người bán đấu giá lặp lại lần thứ hai ra giá năm triệu, cuối cùng hắn lại giơ tấm bảng lên, mở miệng nói: "Tám triệu."

Đại lão bên cạnh trêu đùa hắn: "Xem ra Hành Châu rất thích bức tranh này nhỉ."

Diệp Hành Châu bình tĩnh nói: "Tri Niên thích, tôi lấy cho cậu ấy."

Trong mắt Lâm Tri Niên thoáng qua có chút kinh ngạc.

Sắc mặt Kỳ Tỉnh ngồi ở hàng sau không được tốt lắm, Dương Khai Minh vội vàng tóm lấy cậu, sợ nóng nảy quá sẽ lại tăng giá tiếp: "Bức tranh này thật sự không đáng giá. Kỳ thiếu, đừng theo nữa, coi chừng đêm nay mày ra đường ở luôn bây giờ."

Có lẽ không tệ đến mức đó, nhưng bố mẹ chắc chắn sẽ mắng cậu ít nhất ba ngày vì đã tặng một bức tranh tầm thường như vậy với giá 8 triệu cho người khác, Kỳ Tỉnh đành chịu đựng, cuối cùng cũng kiềm chế được.

Chưa kể là 8 triệu, thì 800.000 cũng là một số tiền quá lớn cho bức tranh này, cho dù là để cho lão Trần thể diện thì số tiền cũng hơi lớn.

Những người xung quanh Diệp Hành Châu nghe thấy lời nói của hắn đều nhìn Lâm Tri Niên bằng ánh mắt khác, như thể họ đang thực sự nhìn nhận nghiêm túc mối quan hệ của anh và Diệp Hành Châu.

Sau khi người bán đấu giá trên sân khấu lặp lại việc đấu giá ba lần thì chiếc búa rơi xuống.

Lâm Tri Niên cụp mắt xuống, nói nhỏ "Cảm ơn" với Diệp Hành Châu trong tiếng cười và lời chúc mừng của những người xung quanh.

Diệp Hành Châu dựa vào ghế, bắt chéo đôi chân dài, tiếp tục trò chuyện với đại lão bên cạnh, không hề để bụng tới tấm lòng của Lâm Tri Niên.

Chín rưỡi, cuộc đấu giá dừng lại, cả đêm náo động cuối cùng cũng kết thúc.

Kỳ Tỉnh vẫn bắt chéo chân dựa vào ghế, hai tay khoanh trước mặt, sắc mặt âm trầm không biết lại đang nghĩ gì.

Đúng lúc Dương Khai Minh đang định hỏi cậu có đi hay không thì những người ngồi ở hàng ghế đầu đã đứng lên, vừa đi vừa nói chuyện, anh vô thức im lặng nhìn Kỳ Tỉnh.

Kỳ Tỉnh nhướng mi, khi nhóm Diệp Hành Châu đi ngang qua, cậu lười biếng nói: "Diệp thiếu thật hào phóng. Tám triệu để đổi lấy một bức tranh không mấy nổi tiếng thật sự tốn kém nhỉ. Ngại quá, bởi vì tôi nhất thời nông nổi lại làm anh tiêu hàng triệu. Nhưng làm từ thiện cũng tốt mà phải không, và tôi đoán anh Diệp đây cũng không ngại chi chút tiền nhỏ này đâu nhỉ."

Diệp Hành Châu dừng lại, quay đầu nhìn tên công tử nhà giàu đang lười biếng dựa vào ghế trước mặt mình, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy giễu cợt và khiêu khích.

 Diệp Hành Chu tựa hồ không để ý đến địch ý trên mặt cậu, vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Tôi sẽ nhận nó."

Sau đó, hắn cũng không nhiều lời, tiếp tục trò chuyện với những người khác trong lúc đi ra cửa.

Phản ứng bình tĩnh của Diệp Hành Châu càng khiến Kỳ Tỉnh càng không vui, nhưng cậu không thể hiện ra, khi nhìn Lâm Tri Niên, cậu lại nở nụ cười.

Lâm Tri Niên cảm thấy có chút khó chịu, gật đầu tạm biệt, rồi nhanh chóng dời mắt đi, đi theo Diệp Hành Chu.

Người vừa đi thì Kỳ Tỉnh lại lạnh mặt, Dương Khai Minh nhìn đám người kia, thản nhiên thở dài: "Diệp thiếu tính tình thật tốt, thế mà lại không so đo với Kỳ thiếu."

Kỳ Tỉnh trợn mắt nhìn hắn: "Mày bị anh ta hấp dẫn sao? Vậy thì theo đuổi đi. Nếu mày làm được, tao tặng mày một phong bao lớn màu đỏ."

Dương Khai Minh: "Dừng dừng, tao thích ít nhất là cỡ D nhá?"

Kỳ Tỉnh lười nói chuyện với hắn nữa, đứng dậy rời đi.

Khi ra ngoài, cậu tình cờ gặp được tiểu minh tinh, người kia đang đứng một mình, nhìn thấy Kỳ Tỉnh liền tiến tới chào hỏi.

Kỳ Tỉnh chán ghét nhìn đối phương một cái, chỉ nói một chữ: "Cút."

Ngoài trời mưa suốt đêm mà vẫn không tạnh.

Đến cửa khách sạn, Diệp Hành Châu đích thân đưa trưởng lão lên xe, khi xe vừa đi, nụ cười trên môi hắn nhạt dần, ra hiệu cho Lâm Tri Niên đang đi theo mình: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Chiếc xe công vụ màu đen lao đến trước mặt họ, vệ sĩ cầm ô bước tới mở cửa, Diệp Hành Châu lên xe trước mà không nói lời nào, thậm chí còn không hề tỏ ra quan tâm dù chỉ một chút đối với Lâm Tri Niên như lúc ở trước mặt mọi người.

Lâm Tri Niên lấy ô từ tay vệ sĩ và đi vòng sang phía cửa xe bên kia.

Khi anh lên xe, đột nhiên có người gọi anh: "Thầy Lâm."

Lâm Tri Niên ngẩng đầu lên, thiếu gia với nụ cười thản nhiên nhưng kiêu ngạo đứng lười biếng dưới ánh đèn, hai tay đút túi, chói mắt một cách kì lạ: "Thầy Lâm, vừa nãy quên hỏi, có thể thêm WeChat được không?"

Lâm Tri Niên mím môi, do dự một chút, bước tới, lấy điện thoại di động ra.

Khi anh đang cúi đầu bấm điện thoại, ánh mắt của Kỳ Tỉnh dừng trên mặt anh không chút kiêng dè.

Để ý mới thấy, thầy Lâm có đôi môi hồng hào, khuôn mặt trắng nõn, đường nét thanh tú, dung mạo thực sự rất hợp khẩu vị của cậu. Kỳ Tỉnh có chút thẫn thờ, trong chốc lát ánh mắt sượt qua sườn mặt của Lâm Tri Niên. Xuyên qua màn mưa bụi đụng phải một đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn về phía cậu.

Cửa sổ sau của chiếc Maybach hạ xuống nửa chừng, người đàn ông trong xe chỉ lạnh lùng nhìn cậu mà không nói gì. Đôi lông mày sắc bén của hắn hầu hết đều bị cặp kính gọng bạc chặn lại, dễ khiến người ta lầm tưởng rằng đây là một người lương thiện..

Nhưng xuất phát từ sự cảnh giác đối với tình địch của mình, Kỳ Tỉnh vừa nhìn thấy liền cảm thấy khó chịu, bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm khiến cậu dựng tóc gáy.

Không muốn yếu thế, cậu hất cằm khiêu khích lại và nhướng mày nhìn người kia.

Diệp Hành Châu không để ý đến cậu nữa, cúi đầu nhìn điện thoại, kiên nhẫn đợi người đang ở ngoài xe.

Lâm Tri Niên quét danh thiếp WeChat của Kỳ Tỉnh, cất điện thoại và nói với cậu: "Được rồi."

Kỳ Tỉnh liếc nhìn để xác nhận đã được thêm và nói với vẻ hài lòng: "Thầy Lâm, vài ngày nữa thầy sẽ tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật phải không? Sau khi xem xong, tôi đãi thầy một bữa nhé?"

Lâm Tri Niên gật đầu: "Lúc đó lại nói."

Lâm Tri Niên nói vài câu rồi tạm biệt, trở lại bên cạnh xe mở cửa ngồi vào.

Ánh mắt của Kỳ Tỉnh quay lại nhìn Diệp Hành Châu. Người đang ngồi trong xe có đường nét góc nghiêng sắc sảo, với một độ cong gần như hoàn hảo. Trông cũng không đến nỗi nào, nhưng hắn lại tỏa ra một hơi thở nguy hiểm mơ hồ, thực sự làm cậu không vui nổi.

Cửa kính ô tô từ từ nâng lên, dần che đi khuôn mặt của Diệp Hành Châu, chặn ngang sự mơ hồ trong lòng Kỳ Tỉnh.

Xe vừa đi, Dương Khai Minh lại lẽo đẽo phía sau hỏi: "Kỳ thiếu, đi uống rượu tiếp không?"

"Không đi," Kỳ Tỉnh nới lỏng cà vạt, tùy ý xua tay, "Tao phải về nhà, mày còn không nhìn xem giờ là mấy giờ rồi."