Bán Thân Sờ Đuôi Hồ Ly

Chương 1



1.

"Tinh Tinh, sau giờ học, cậu có muốn đi siêu thị một chút không?"

"Không, mình bận rồi!"

Tôi dọn dẹp sách vở, kiên quyết từ chối lời mời của cô bạn thân thiết.

"Ông chủ nhà mình mới nuôi một bé mèo nha ~" Cô bạn tôi không hề nổi giận, cô ấy biết tôi không hề có sức kháng cự đối với những thứ lông mềm mại như vậy nên chắc chắn tôi sẽ không thể từ chối lời mời hấp dẫn này. Nhưng lần này cô ấy tính sai rồi.

"Bạn thân yêu ơi, cậu tự đi đi, tôi có việc thật mà!" Mặc dù rất đau lòng không thể đi ôm ấp mèo con nhưng nào có ngờ ở nhà còn một tiểu tổ tông chờ tôi về phục vụ đó.

2.

"Cô về muộn!" Vừa mở cửa thì chàng trai thanh tú với mái tóc màu bạch kim khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Tôi bình tĩnh lấy một hộp thịt gà từ ba lô ra: "Buổi tối có muốn ăn cái này không?"

Thiếu niên ‘hừ’ một tiếng: "Tại sao lại dám đem đủ thứ linh tinh ra cho ta ăn nhỉ?"

Được đó, vậy tôi ăn một mình. Tôi xoay người đi đến phòng bếp, đổ thịt gà ra nồi, chế biến đơn giản rồi bỏ vào khay.

Không biết từ lúc nào cậu thiếu niên đã đi đến phòng bếp, anh ấy tựa vào khung cửa, ghét bỏ nhìn đồ ăn trong đĩa.

Tôi chỉ về phía nhà vệ sinh, tỏ ý: "Trước khi ăn cơm phải rửa tay đó!"

Chàng trai mang theo bộ mặt ‘Cô đang nói rắm gì thế?’, rửa tay rồi ngồi vào trước bàn ăn.

Tôi cầm một đĩa thịt gà ra trước cho anh ta. Anh ta nhíu mày hỏi: "Tại sao ta phải ăn phần này?"

Tôi giải thích: "Phần của tôi có bỏ thêm tiêu và muối!"

"Cho nên?"

"Nếu lão nhân gia ngài ăn thì sẽ bị rụng lông!"

3.

Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này. Chẳng qua tôi chỉ vô tình cứu trợ một bé mèo trắng muốt khi đang đi leo núi thôi mà. Ai ngờ rằng khi tỉnh dậy thì thấy trong chăn xuất hiện thêm một thanh niên xinh đẹp như vậy.

Tôi nghĩ rằng vì độc thân đã lâu nên mới có thể mơ giấc mơ không thể diễn tả nổi thành lời này.

Không nghĩ tới, chàng trai xinh đẹp này lại tự nhận mình là một con hồ ly tám đuôi có tu vi ngàn năm tuổi. Vốn dĩ, lần này có thể độ kiếp thành công thì sẽ trở thành hồ ly chín đuôi nhưng lại bị tôi vô tình phá hư.

Cho nên tôi cần cung phụng nó cho đến lần lịch kiếp tiếp theo. Mà để báo đáp lại, mỗi một khoảng thời gian được cung phụng, cậu ta có thể thực hiện một nguyện vọng nhỏ của tôi.

"Vậy nên, nguyện vọng lần này của cô là gì chứ?"

Chàng trai lười biếng dựa vào ghế salon, lười biếng nghiêng đầu nhìn về phía tôi. Tôi ngồi ở đầu bên kia ghế salon, thành kính cầu nguyện: "Tôi hy vọng thế giới này được hòa bình!"

Chàng trai quay lưng đi, không thèm nhìn tôi một cái. Vì vậy tôi đổi một nguyện vọng khác: "Tôi muốn nựng mèo!"

"Màu gì? Có hoa văn gì không? Càng chi tiết càng tốt!"

Tôi vừa tưởng tượng vừa chậm rãi nói: "Cả người trắng như tuyết, lông xù mềm mại giống như kẹo bông vậy. Hai tai màu hồng phấn, ngay cả đệm thịt cũng màu hồng..."

Chàng trai xoa ngón tay, có chút không nhịn được. Vì vậy tôi lời ít ý nhiều: "Cuối cùng, nó có tám cái đuôi!"

Chàng trai theo bản năng búng ngón tay, ngay sau đó lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Cô dám!"

Nhưng chưa nói hết câu thì trên ghế salon chỉ còn lại mình tôi và một chú mèo tám đuôi toàn thân trắng muốt, cùng đệm móng hồng phấn mềm mềm.

Mặc dù cả người meo meo được bao phủ một lớp lông dày, bông xù, nhưng ánh mắt nhìn tôi sắc bén như dao nhìn tôi như muốn nuốt chửng vậy.

4.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi không biết biến thành mèo như thế này sẽ kéo dài một ngày liền!"

Tôi chân thành nói xin lỗi nhưng Meo Meo không thèm tha thứ cho tôi, trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi quay lưng đi, chỉ để lại bóng lưng tức giận.

Chao ôi, bộ lông bông xù, trắng như tuyết, tám cái đuôi mềm mịn như nhung, cái mông mẩy....

"Anh có muốn ăn cá khô nhỏ không?" Tôi xít lại gần một chút.

Meo meo ngồi trên ghế salon và đưa lưng về phía tôi, lạnh lùng ‘Ừm’ một tiếng. Vậy là muốn ăn rồi. Tôi bưng cá khô tới, lại tiến lại gần một chút. Meo meo quay đầu, cẩn thận nhìn tôi: "Làm gì?"

"Tôi có thể... sờ một cái đuôi của anh không?"

Meo meo dựng ngược lông: "Đừng hòng mơ tưởng!"

5.

Đuôi thì không cho sờ nhưng cá khô nhỏ thì vẫn phải ăn. Tôi mở một hộp cay cho bản thân còn cho nó một hộp nguyên vị.

Meo meo ngồi ở đầu kia của ghế salon còn tôi ngồi ở đầu bên này ghế salon, nước sông không phạm nước giếng cùng nhau xem phim kinh dị Trung Quốc.

Ma bò từ trong gương ra ngoài! —Bộ lông của meo meo dựng đứng, run rẩy.

Ma chui từ gầm giường ra ngoài. — Meo meo di chuyển cái mông cao quý của nó về phía tôi.

Nhân vật chính quay đầu phát hiện ma đang nằm cạnh mình. Trong phòng đột nhiên tối om. Tôi cảm thấy tay mình nặng hơn, một vật nhỏ mềm mại, ấm áp chui vào lòng: "Mèo tám đuôi mà cũng sợ ma sao?" Tôi mò mẫm di động trong căn phòng tối om.

"Đùa gì vậy chứ?" meo meo ‘xùy’ một tiếng, móng vuốt nhỏ lại càng bám chặt quần áo của tôi hơn.

6.

Nhà bị cúp điện, chủ nhà gọi điện thoại nói là do mạch điện bị hỏng. Ngày mai sẽ báo thợ để sửa. Dưới sự mời mọc ‘mãnh liệt’ của tôi, meo meo khó có thể từ chối hạ mình ngủ ở bên cạnh tôi.

"Cho nên anh thật sự sợ ma à?" Tôi trùm chăn, chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm.

Meo meo kiêu căng ngẩng đầu lên, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngủ đi!"

7.

Chủ nhà mang thợ sửa điện đến nhà vì vậy tôi không thể làm gì khác là đưa meo meo tới trường học: "Làm khó cậu phải đợi ở đây tới trưa!"

Tôi mang theo ba lô lớn, lén lút đưa meo meo vào phòng học, xuyên qua khe hở nhỏ có thể thấy được một đôi mắt màu xanh lam trong veo.

Nó ngửa đầu nhìn tôi, trong mắt dường như có chút giễu cợt: "Cô là loài người đầu tiên dám phong ấn ta ở trong không gian nhỏ như vậy!"

Mặc dù nói như thế nhưng anh ấy có vẻ như không thực sự tức giận, đúng là dễ mềm lòng mà.

Tôi cầm ba lô chuẩn bị học tiết thứ hai, cô bạn thân khoe tôi mấy bức ảnh chụp trong điện thoại di động: "Thích không? Có phải thèm đến chảy nước miệng rồi không?"

Tôi hít một hơi, hạ thấp giọng: "Đây không phải là chẳng cần tốn tiền mà vẫn có thể ngắm à?"

Cô bạn thân của tôi nhướng mày: "Nhìn này, nhìn này, cánh tay của hoa mãnh nam..."

Tôi hưng phấn lấy di động ra: "Mau gửi cho tớ đi, mau gửi cho tớ!"

Đúng lúc này, chiếc ba lô trong tay tôi bị kéo ra một khe nhỏ, chú mèo nheo mắt nhìn tôi. Tôi cảm giác như bị bắt quả tang vậy, có chút lúng túng, mấy bức ảnh của mèo cam, mèo sữa, mèo hoa đột nhiên không còn hấp dẫn nữa.

"Tôi chỉ nhìn một chút... tôi không thích..."

"Tinh Tinh!" Cô bạn thân nhìn ba lô của tôi, đột nhiên kêu lên.

Tôi theo bản năng ấn đầu mèo vào lại ba lô: "Cậu nhìn lầm rồi!"

"Cậu lại dám giấu tớ mà hút mèo mảnh!"

{Rắn mập giải thích: Hút mèo là một thuật ngữ trên mạng dùng để chỉ những hành động yêu thương của sen với Hoàng thượng bao gồm hôn, ôm, hít hà mèo.}

"Không phải, mình không hề!" Rõ ràng một hớp, anh ta cũng không cho tôi hút mà.

Trong giờ hoạt động, các bạn nam trong hai lớp cùng nhau chơi một trận bóng rổ còn cô bạn thân và tôi ríu rít cùng một chỗ ngắm meo meo ngủ trong ba lô.

Meo meo ngủ rất ngoan, không hề có tiếng động gì, nhắm tịt hai mắt, cuộn tròn người, cằm tựa lên đuôi, hô hấp lên xuống khiến cho cả người tuyết trắng của nó hơi run run.

Cô bạn thân của tôi ôm ngực, mang dáng vẻ bây giờ chết cũng đáng: "Cậu mua được bé mèo thần tiên này ở đâu vậy chứ?"

"Nhặt được!" Tôi trả lời đúng sự thật.

Cô bạn thân mang vẻ mặt như oán phụ, đánh vào bả vai tôi: "Bây giờ cậu nói dối cũng chỉ qua loa lấy lệ như vậy thôi à?"

Lúc này, một mặt dây chuyền búp bê bất ngờ từ trên cao rơi xuống và trúng người tôi.

"Ban học, có thể đổi cho bạn một chai nước được không?" Chàng trai cao lớn hơi cúi đầu, tạo một bóng lớn trên đầu tôi.

Dù đứng chắn ánh sáng nhưng đôi mắt của cậu nam sinh vẫn sáng rực như cũ, nhìn thêm xuống dưới là sống mũi thẳng tắp và khuôn hàm góc cạnh mang đến một cảm giác thanh xuân tràn trề, tươi trẻ.

Là Lục Tuần ở lớp bên cạnh — cậu ấy được công nhận là nam thần của khóa này.

Cô bạn thân âm thầm chọt lưng tôi: "Mau đồng ý đi kìa!"

Tôi có chút ngượng ngùng, nhìn về phía Lục Tuần, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi đã uống chai nước này mất rồi..."

Lục Tuần lại cười: "Tôi không ngại, hiệp sau cậu có muốn ngồi ở hàng trước không?"

Lúc này, tôi nhận thấy meo meo trong ba lô cử động, nó uể oải ngáp một cái. Sau đó quay đầu, hé mở đôi mắt giống như bị đánh thức, ngay cả hơi thở cũng có chút thiếu kiên nhẫn.