Bán Thân Sờ Đuôi Hồ Ly

Chương 2



09.

Lục Tuần, nam thần số một số hai tại đại học T, dường như đang theo đuổi tôi. Nghe mặc dù khó tin nhưng đó lạ là sự thật, bất ngờ đến mức tôi không thể đề phòng.

"Cậu ấy kết bạn với tôi!"

"Sau đó thì sao?"

"Cậu ấy nói ngày mai cậu ấy có trận thi đấu, hỏi tôi có muốn đi xem cậu ấy thi đấu hay không!"

"Sau đó thì sao?" Sau đó? Còn muốn sau đó gì nữa hả?

Tôi ngơ ngác nhìn chàng trai đang ngồi trên ghế salon.

"Không phải cô nói cậu ta đang theo đuổi cô à?" Chàng trai đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt màu xanh lam nhìn về phía tôi giống như có thể nhìn thấu tâm can người khác vậy.

Đột nhiên trái tim tôi đập loạn nhịp, chớp chớp mắt nói tiếp: "Cậu ấy nói sẽ giữ một chỗ ngồi VIP cho tôi!"

"Ha!"

Được rồi. Có thể nói không hẳn là theo đuổi.

"Chắc là tôi tự mình đa tình thôi!" Tôi có chút ủ rũ.

Chàng trai đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt tôi, khoanh tay nhìn tôi từ trên cao xuống: "Vậy nên, cô thích cậu ta à?"’

Tôi lắc đầu một cái: "Tôi chưa từng thích ai cũng chưa bao giờ được người khác thích."

Chàng trai hơi nghiêng đầu, không nhìn ra cảm xúc của anh lúc này.

Tôi nắm trong tay mặt dây chuyền: "Cậu ấy là nam sinh đầu tiên thể hiện hảo cảm với tôi!"

"Thật à?" Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt của chàng trai trở nên sâu thẳm, u ám không rõ.

10.

Tôi bắt đầu thử cùng hẹn hò với Lục Tuần. Thật ra thì cũng không thể tính là hnj hò được. Cậu ấy mời tôi đi xem cậu ấy đi thi đâu, sắp xếp cho tôi vị trí VIP nhất, cũng sẽ cùng tôi đến check-in ở khách sạn nổi tiếng nhất trên mạng, cùng ăn một bữa tối giá cao ngất trời mà tôi không thể tưởng tượng nổi.

Cậu ấy đưa tôi lên vị trí bạn gái gây chú ý nhất nhưng không hề nói thích tôi. Một buổi tối, tôi ôm gối đi đến phòng khác, dè dặt ngồi lên ghế salon.

Chàng trai khoanh tay, không thèm mở mắt: "Tôi không phải là anh trai tri kỷ của cô đâu nhé!"

Tôi chán nản ôm gối lần nữa. Chàng trai ngồi dậy nhưng có vẻ vẫn buồn ngủ, dùng hai ngón tay nhẹ day sống mũi.

"Để tôi hâm cho anh một ly sữa bò!" Tôi vứt gối xuống, chạy vào phòng bếp.

"Thêm một muỗng đường!" Giọng nói uể oải của chàng trai vang lên từ phòng khách.

Sau khi uống sữa, áp suất trên người chàng trai rõ ràng tản đi không ít, nghe tôi kể lại câu chuyện, anh ấy cười lạnh: "Nếu người ta thật sự thích cô sẽ không khiến cô lo được lo mất như vậy đâu!"

11.

Qua lại với Lục Tuần không lâu, tôi phát hiện mình trở thành đích ngắm của một vài người.

[Cô trà xanh như vậy, Lục Tuần biết không hả?] Lại là một tin nhắn ẩn danh.

Tôi vứt di đôngụ xuống, cố gắng không suy nghĩ linh tinh. Hôm nay tôi đã tính nhầm tiền hai lần rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì hôm nay tôi chắc chắn sẽ bị ông chủ đuổi việc mất. Công việc bán thời gian này không dễ kiếm, tôi còn phải dựa vào công việc này để kiếm tiền nuôi meo meo nữa.

"Hôm nay không mua thức ăn, có thể ăn đồ hộp không?" Thay dép xong, tôi lại ngửi thấy một mùi hương đậm đà.

Đi tới phòng bếp nhìn thì thấy trên bàn ăn đã thấy hai món mặn, một món canh làm xong.

"Anh, anh làm sao?"

Tôi khó tin nhìn chàng trai đứng khoanh tay nghiêng người dựa vào tủ quầy bar bên cạnh. Chàng trai lạnh lùng nhếch miệng: "Nếu không thì sao chứ? Tiếp tục ăn đồ hộp à?"

Sau khi cơm nước no nê, tôi ngoan ngoãn chạy đến phòng bếp rửa bát, rửa được một nửa thì đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng.

"Anh ăn nhiều muối như vậy có thể bị..."

Chàng trai liếc tôi một cái: "Không bằng cô ước để tôi dù thế nào cũng không bị rụng lông thì hơn đấy!"

Tôi vội vàng lau khô tay rồi đi ra ngoài: "Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo!"

Chàng trai cau mày, không thể nhịn được, cong tay gõ lên trán tôi: "Dường như cô rất hi vọng tôi bị rụng lông nhỉ?"

12.

Sau khi tan học, tôi bị trùm trường chặn đường khi đang đi đến chỗ làm thêm.

"Trên người tôi chị có bấy nhiêu thôi..." Tôi vét nốt 200 Tệ còn sót lại trên người, trong lòng lại rỉ máu. Rõ ràng là tiền này để dành mua dầu cá cho meo meo mà.

Trùm trường nắm cằm tôi, khinh thường nói: "Dáng vẻ giả vờ đáng thương này không có tác dụng với tôi đâu!"

"Được được!" Tôi vội vàng trả lời, tay vội vàng nhét tiền vào túi. Trùm trường chú ý tới động tác của tôi, giễu cợt thả tay ra: "Cô câu dẫn Lục Tuần là vì tiền của cậu ta nhỉ?"

Câu dẫn?

Người tôi cứng đờ. Rõ ràng tôi và Lục Tuần yêu đương bình đẳng...

"Tiền, tôi cũng có thể cho cô miễn cô cách xa Lục Tuần một chút, đừng chọc tới Tô Miểu!"

13.

"Cậu không biết Tô Miểu là ai sao? Cậu có thấy thư viện của trường chúng ta không? Chính là do ba cô ta bỏ vốn xây dựng đó!" Vẻ mặt của cô bạn thân khó tin nhìn tôi: " Người dẫn chương trình buổi chào mừng tân sinh viên năm nay là cô ấy đấy, cậu cũng không biết à?"

Ký ức ùa về, tôi nhớ đến cô gái xinh đẹp thu hút nhiều sự chú ý trên sân khấu ngày hôm đó. Căn bản, tôi cũng không biết cô ấy, cũng chưa bao giờ gặp nhau ở trường.

Sau khi về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của dì nói rằng mai em họ tôi sẽ tới thành phố T du lịch, báo tôi chuẩn bị phòng cho nó.

Thật ra thì cũng không phải dọn dẹp cái gì cả, liếc qua căn nhà thì có thể dễ dàng thấy hết — ngoại trừ chàng trai tóc bạch kim mắt lam kia.

14.

"Một lần cuối cùng, thật sự là một lần cuối cùng mà!"

"Không thương lượng!" Chàng trai dứt khoát từ chối lời đề nghị của tôi.

"Tôi hứa lần này sẽ khống chế tay mình, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý nghĩ không đúng đắn nào với đuôi của anh đâu!"

Tôi nịnh nọt bưng một đĩa cá khô lên: "Tôi tự mình nướng đó, mời ngài nếm thử một chút nhé?"

Chàng trai nhíu chặt chân mày, môi mỏng mím chặt, đôi mắt xinh đẹp có chút tức giận, anh chất vấn: "Vì một tên đàn ông, cô lại dám đuổi ta hả?"

Câu nói này thật giống như tôi là một cô gái xấu xa, bội tình bạc nghĩa vậy.

"Làm sao có thể chứ? Tôi đảm bảo đi đâu cũng sẽ đưa anh đi cùng mà!"

Thấy chàng trai vẫn không có động thái gì, tôi cắn răng, ôm chặt bắp đùi của anh ấy: "Cầu xin anh đấy, Miêu đại nhân à!"

15.

Vì vậy, tôi thu hoạch được một meo meo tám đuôi luôn nghiến răng nghiến lợi đầy bất lực.

16.

Hôm nay là ngày kỉ niệm ngày thành lập trường chúng tôi, tôi nhét chìa khóa phòng ở dưới tấm thảm trải sàn rồi dẫn meo meo ra ngoài từ sớm.

Ở sân trường đã tụ tập không ít người, meo meo không ngủ, đôi tai rung rung khẽ lắng nghe, nhìn ngắm bên ngoài qua lớp vải lưới đen.

Vành tai trắng mịn phủ lớp lông tơ khẽ rung lên theo bước chân tôi khiến lòng người khó nhịn. Muốn hút mèo quá...

Thành thật mà nói, tôi thật sự thèm khát cơ thể này.

Địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là phòng hội trường lớn, tôi và bạn thân ngồi ở đằng sau. Khi thấy tôi mang theo ba lô, mắt cô ấy long lanh tỏa sáng: "Mau mau bế tiểu nương tử lại đây để sái gia yêu thương nào!"

{Rắn mập giải thích: Sái gia 洒家 tiếng tự xưng (thời Tống Nguyên)}

Tôi hoảng sợ, trừng mắt, vội vàng che túi sau lưng. Giây tiếp theo, tôi cảm thấy lòng bàn tay mình chạm vào một mảng lông tơ, mềm mịn và ấm áp. Hiệu trưởng vẫn đang ở trên sân khấu đọc diễn văn: "Các bạn sinh viên thân mến, đây là giây phút cực kỳ xúc động..."

Quả thật là như vậy nhưng không có bất cứ giây phút nào xúc động như lúc này!