Bản Tình Ca

Chương 1



Chơi game thua, tôi bị ép phải thêm WeChat của trai đẹp phòng bên cạnh.

"Được, gọi tiếng chồng trước nghe xem nào."

Tôi lùi bước.

Các chị em phía sau không cho tôi cơ hội.

"Ch... Chồng..."

Trai đẹp lạnh mặt, quăng cái mã QR cho tôi cái "bộp".

Hoang mang.

Vậy mà tôi đã thêm WeChat của anh ta.

Hơn nữa còn đặt tên ghi chú là —

Chồng.

1.

Tôi đi đến quán bar mừng kỷ niệm tròn 7 năm ngày thi đại học với nhóm bạn cấp ba.

Chơi chưa được mấy mà đã thua mất rồi.

Hình phạt là phải sang phòng bên cạnh tìm trai đẹp sau đó thêm WeChat của ảnh.

Tôi mở cánh cửa ra.

Hai mắt ngay lập tức dán chặt vào anh chàng đẹp trai ngồi ở giữa.

Gương mặt anh tuấn được bao phủ dưới ánh sáng mờ, đôi môi mỏng khép nhẹ, ngón tay thon dài vân vê điếu thuốc.

"Lên đi." Chị em nhắc nhở bên tai tôi.

Nghe thấy tiếng động, trai đẹp ngước lên nhìn về phía chúng tôi.

Tôi căng da đầu bước đến, cười ngọt ngào: "Anh đẹp trai, có tiện add WeChat không?"

Cảm xúc trong ánh mắt anh ta không rõ ràng, anh ta nhếch môi cười, trông hơi rợn gáy.

"Được, gọi tiếng chồng trước nghe xem nào."

Tôi lùi bước.

Cách gọi này sao có thể gọi lung tung được.

Chị em phía sau lại không cho phép tôi lùi.

Người thì bảo tôi gọi đi, đúng là thích hóng chuyện không chê chuyện lớn.

Càng dây dưa càng xấu hổ.

Kết thúc nhanh thì hơn.

"Ch... Chồng..."

Tôi quá hồi hộp, khi hai chữ đó bật ra khỏi miệng lại có cảm giác như đang làm nũng.

Mặt tôi nóng lên.

Trai đẹp ngẩn người, mặt lạnh trầm xuống.

Anh ta lấy di động ra ấn vài cái, quăng mã QR lên bàn kêu một tiếng "bộp".

m thanh rõ ràng.

......

Tôi hoang mang.

Sau khi quét mã mới nhận ra anh chàng đã nằm trong danh sách bạn bè của tôi.

Hơn nữa tôi còn đặt tên ghi chú là —

Chồng.

Nhìn cái ảnh đại diện màu đen, tôi hít một hơi thật sâu.

"Lâm Thanh Thanh, em cũng giỏi lắm, ngay cả chồng mình cũng nhận không ra."

Bàn tay với khớp xương rõ ràng gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch, giọng nói lạnh lùng đượm vị cảnh cáo.

Tôi tê liệt.

Ông chồng giàu có từ trên trời rơi xuống của tôi, đã về rồi.

2.

Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy.

Vừa mới quay đi, tay tôi đã bị túm lại, tôi lảo đảo ngã ra sau, một bàn tay to ôm lấy eo tôi.

Toàn thân ngồi trên đùi Cố Kiêu.

"Này anh đẹp trai, đừng tưởng mình đẹp rồi muốn làm gì thì làm."

Chị em tôi thấy thế liền muốn tiến lên kéo tôi dậy.

Cố Kiêu ghé vào tai tôi, hơi thở mát lạnh quanh quẩn quanh chóp mũi.

"Vợ, em không tính giải thích à?" Hơi thở ấm nóng lại phả xuống xương quai xanh.

Cơ thể tôi không tự chủ được rụt về phía sau, chạm phải ngực anh.

Càng mờ ám hơn.

Tôi ra hiệu bằng ánh mắt với bạn, khẽ nói: "Anh ấy là Cố Kiêu, chồng tớ."

Chị em ngộ ra, kéo người còn lại cùng chạy.

Những người khác trong phòng phản ứng rất nhanh, tươi cười chào hỏi, nói năng khách sáo.

Cứ như màn xấu hổ ban nãy chưa hề tồn tại.

Cố Kiêu nói "Đi trước đây." rồi nắm tay tôi bước ra ngoài.

Tâm trạng của anh không tốt, chắc là đang tức giận.

Đâu thể trách tôi được, dù sao tôi cũng mới chỉ gặp anh có một lần, còn cách đây tận nửa năm.

Áp suất không khí trong xe cực thấp, đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tôi ngồi thẳng lưng, không dám thở mạnh.

Đèn đỏ sáng, xe dừng.

Tôi lấy đủ can đảm rồi do dự đặt tay lên cánh tay anh, "Xin lỗi, sau này em nhất định sẽ nhận ra anh."

Anh quay mặt đi, thở dài, duỗi tay xoa đầu tôi, "Lâm Thanh Thanh, tôi sẽ không để em làm quả phụ đâu."

Câu này thì tôi không tiếp nổi.

Tôi vốn có ý tưởng muốn làm quả phụ mà.

Đúng lúc này, đàn em gọi điện tới.

Xe bỗng nhiên khởi động, tôi không cẩn thận bấm nhầm vào nút loa.

"Đàn chị, em tìm được người mẫu nam rồi, cực kỳ đẹp trai, chị yêu cầu cái gì cũng được, em gửi WeChat cho chị rồi đó."

Tôi lén nhìn người bên cạnh, cằm Cố Kiêu đanh lại, quai hàm khẽ giật, vẻ mặt nhẫn nhịn.

"Đàn chị, chị có nghe không vậy? Chị muốn cậu ta nude cũng được luôn."

Phanh gấp một cái, tôi suýt nữa tông vào cửa kính chắn gió.

Cậu im đi, đúng là lửa cháy đổ thêm dầu mà!

Tôi cúp máy ngay lập tức.

Cố Kiêu nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng.

Anh tiếp tục dẫm chân ga, đi đường một mạch, phóng như điên về nhà.

Tim tôi dâng thẳng lên tận họng, đập loạn xạ khiến tôi buồn nôn.

Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, "Xuống xe."

Tôi như một chú chim nhỏ, yên lặng đi phía sau anh.

Vừa bước vào cửa, "rầm", tôi bỗng dưng bị đè lên cánh cửa.

Cố Kiêu cắn chặt răng, gằn từng chữ hỏi tôi.

"Em ở bên ngoài nuôi tiểu, bạch, kiểm? Bao, nhiêu, người?"