Bản Tình Ca

Chương 2



3.

Nửa năm trước, tôi bất ngờ kết hôn.

Việc hôn nhân là do cha mẹ sắp đặt.

Bọn họ nói gia cảnh đối phương tốt, gia thế hùng hậu, tương lai xán lạn, đẹp trai lắm tiền.

Cứ thế mua một căn biệt thự mấy nghìn vạn để tên tôi làm sính lễ.

Tôi cứ tưởng là người ta nhìn trúng nhan sắc của mình.

Ai dè hỏi ra mới biết, thầy bói nhà anh ta nói tôi có số vượng phu hiếm gặp.

Không nói nên lời.

Tôi nhắm mắt gả qua.

Nghĩ cùng lắm ly hôn thì sẽ bán biệt thự.

Cũng đủ cho tôi sống cả đời.

Tôi và Cố Kiêu vội vàng kết hôn, cũng trong ngày hôm đấy, anh đã ra nước ngoài.

Công ty mới ở nước ngoài vừa mới thành lập, là tổng giám đốc, anh phải tính cho đại cục, nghe nói là sẽ đi một năm.

Vì chênh lệch múi giờ nên chúng tôi ít khi trò chuyện, cũng chưa bao giờ gọi video.

Cái thoáng nhìn sửng sốt trong ngày kết hôn đó đã nhanh chóng biến mất khỏi tâm trí tôi.

Dẫn tới việc tôi quên mất anh trông như thế nào.

Cố Kiêu chi rất mạnh tay, hàng tháng đều đặn gửi tiền vào tài khoản của tôi, còn để lại thẻ phụ cho tôi quẹt.

Không lo cơm ăn áo mặc, không cần phải đi làm, không phải lo cho gia đình, chỉ cần thỏa mãn bản thân.

Những ngày tháng này quả thật rất sung sướng.

Tôi bắt đầu thử những sở thích dành cho người có tiền.

Chụp ảnh, chơi golf, lặn, trượt tuyết, vẽ tranh...

Vẽ tranh là thứ mà tôi thích nhất.

Cố Kiêu hiểu lầm.

Người được gọi là người mẫu nam, chỉ đơn giản là để tôi luyện vẽ mà thôi.

4.

Phụ nữ giỏi nhất là làm nũng.

Tôi không biết rõ về Cố Kiêu, nên tính thử xem dùng chiêu này có được không.

Tôi làm theo động tác của diễn viên trên tivi, lúng túng ôm lấy cổ Cố Kiêu, chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội.

Khẽ nói: "Chồng à, em không có tiểu bạch kiểm, trong hôn nhân của em chỉ có anh thôi. Em đang vẽ tranh, cần tìm người mẫu để luyện tập."

Nói không có một chút tâm tư nào là nói dối.

Nếu chọn người mẫu thì đương nhiên sẽ phải chọn người đẹp rồi.

Cố Kiêu híp mắt nhìn tôi chằm chằm, bỗng nhiên mỉm cười, cười rất là.... có ý sâu xa.

Đôi mắt kia như có ma lực nhìn thấu lòng người.

Tôi không khỏi run lên.

Rút tay ra khỏi cổ anh.

Không ngờ lại bị tay tóm lấy, đè qua đỉnh đầu.

Anh cúi xuống, mím môi lại, tim tôi đập loạn xạ, tự giác nhắm mắt lại.

Không có nụ hôn như tôi dự đoán.

Tôi mở bừng mắt, đập vào mắt là một bức ảnh chụp bằng điện thoại.

Tay chàng trai ôm eo tôi, nhìn tôi với gương mặt đầy ý cười.

Tôi cúi đầu mỉm cười, như đang dựa vào lòng cậu ta.

Nhìn qua là thấy thân mật khăng khít.

Bức ảnh này từ đâu ra?

Tôi luống cuống.

5.

Tôi đang suy nghĩ trong đầu xem nên giải thích như thế nào.

Cố Kiêu thấy tôi im lặng bèn buông tôi ra, tức giận sải bước đi vào phòng.

Thôi xong rồi!

Hình như anh lại càng giận hơn!

Tôi đuổi theo sau anh, mềm giọng nói: "Chồng ơi, anh bình tĩnh đã, chuyện không phải như anh nghĩ đâu, hãy nghe em giải thích."

Sao... nghe giống lời mấy tên trai đểu hay nói vậy.

"Rầm", cửa đóng trước mặt tôi.

Cố Kiêu khóa cửa phòng tắm lại, bật vòi hoa sen lên tắm.

Chàng trai trong bức ảnh là một cậu sinh viên năm tư sắp ra trường, tên Lộ Dương, học mỹ thuật.

Mấy tháng trước, tôi kết bạn với cậu ta ở phòng vẽ tranh.

Cậu ta rất giỏi, dịu dàng lại nhiệt tình hướng dẫn mọi người kỹ năng vẽ tranh và thưởng thức hội họa.

Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, thấy có cùng sở thích nên cùng tham gia một vài hội.

Cuối tuần đó, hội tổ chức cho mọi người đi xem phim.

Sau khi xem xong, có người đề nghị bắt chước cảnh trên poster.

Thấy người khác bắt chước, Lộ Dương cũng thấy thú vị kéo tôi làm theo.

Ai đó trong đám đông ồn ào, "Xứng đôi quá."

Không ngờ Lộ Dương lại hôn lên má tôi một cái, đỏ mặt hỏi: "Chị, chúng ta ở bên nhau đi."

Đám đông chưa biết chuyện gì đã kêu lên, "Ở bên nhau đi."

Tim tôi sợ đến mức muốn bay vọt sang Thái Bình Dương.

Ngoại tình ư? Tôi không dám.

Tôi xoa mũi, cười ngượng: "Tôi kết hôn rồi, mọi người đừng đùa nữa."

Trước đây không có ai hỏi tôi về vấn đề tình cảm, thấy tôi một thân một mình nên họ mặc định rằng tôi độc thân.

Sau khi từ chối Lộ Dương, tôi cứ tưởng chuyện này đến đây là kết thúc.

Vài ngày sau, cậu ta tới phòng vẽ tranh tìm tôi, không biết tra được từ đâu mà biết chồng tôi là Cố Kiêu.

"Chị, không thể làm người yêu thì em vẫn muốn làm bạn với chị, chị đừng tránh em được không."

"Nếu chị ly hôn nhất định phải nói cho em biết, em xếp hàng đợi chị, chị ưu tiên em trước, được không."

"Em đã suy nghĩ rất lâu, nếu chị không muốn ly hôn, đồng ý ở bên em em cũng chịu, em rất thích chị."

...

Xuyên tim.

Chàng trai nhỏ theo đuổi người khác như thế này, nếu tôi còn độc thân, có lẽ đổ mất.

Quá trí mạng!

Cũng quá hoang đường!

Đúng là nam yêu tinh!

Mang vị trà xanh?

Cái này thì khó mà nói, mặc dù cậu ta nói chấp nhận tôi ngoại tình, nhưng sau khi tôi nghiêm túc từ chối, cậu ta cũng không dây dưa thêm nữa.

Vẫn như mọi khi, cậu ta dạy mọi người vẽ tranh, giữ khoảng cách thích hợp với tôi, đồng ý với mối quan hệ bạn bè.

Nghĩ vậy, tôi cảm thấy hơi may mắn vì bức ảnh Cố Kiêu nhìn thấy không phải là Lộ Dương hôn má tôi.

Nếu không, anh sẽ trực tiếp nổ tung rồi.