Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh

Chương 5



11.

Một thời gian dài sau đó, Trần Hạ Nam không còn khiêu khích tôi nữa. Giang Diêu và tôi cũng đã trở lại với cuộc sống bình thường. Chỉ là tôi phát hiện ra rằng, hình như Giang Diêu rất thích tôi gọi anh ấy là anh, còn rất hợp tình hợp lý mà nói:

“Anh lớn hơn em 2 tuổi, em gọi anh là anh là lẽ đương nhiên mà.”

Rõ ràng là lúc trước anh ấy còn gọi tôi là chị còn gì!

Có lẽ là do tôi gọi anh nhiều quá, tính cách của Giang Diêu cũng thay đổi luôn rồi. Cái hình ảnh chó con nhỏ nhắn, mềm mại trước đây đã không còn nữa rồi, không còn điệu đà bóng bẩy kiểu trai sinh viên, cũng không còn cái giọng khàn khàn làm nũng nữa. Mỗi lần hẹn hò, tôi đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông trưởng thành, bình ổn trước mặt cảm thấy thật là hoài nghi nhân sinh… Cứ như đổi một người bạn trai khác luôn vậy.

Nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng đây dường như là tính cách thực sự của Giang Diêu, về vẻ ngoài nhõng nhẽo ban đầu... Anh giải thích:

“Chú anh nói em thích trai trẻ tuổi, bảo anh phải giả bộ ngoan ngoãn một chút. Nhưng hình như anh hơi quá lố thì phải…”

“…”

Vậy nên tức là lúc tôi làm việc riêng trong giờ, lướt douyin tim video của mấy em trai đại học bị cấp trên phát hiện rồi?

Những ngày tháng hạnh phúc dần dần trôi qua, rất nhanh đã sắp đến ngày sinh nhật của Giang Diêu rồi. Tôi khá đắn đo khi chọn quà cho anh, thế nên đã tìm đến cô đồng nghiệp chung chí hướng với mình để xin chút ý kiến. Trong lúc thảo luận, cô ấy kể:

“Cậu có nhớ anh càng huấn luyện viên ở phòng quyền anh lần trước cậu đi với mình không? Anh chàng tên Hoàng Nhân An ấy?”

Tim tôi như muốn ngừng luôn vậy, gật gật đầu tỏ vẻ vẫn nhớ.

“Đồng nghiệp của anh ta nói rằng anh ta bị lợi dụng đấy. Yêu được cô bạn gái mà để người ta tiêu tiền mình, còn đứng tên vay tiền cho cô ta nữa…”

“Sao cô ta không tự đứng tên vay tiền?”

“Nghe nói là vay nhiều quá, nợ nần chồng chất, sắp vỡ nợ rồi! Giờ vay bên đông trả bên tây ấy mà.”

Tôi chợt nhớ lại hôm cô ta nhắn tin đòi xóa video kia cũng có nói muốn tôi bồi thường tiền để giữ kín chuyện này. Lúc đó tôi còn tưởng cô ta chỉ là muốn dọa tôi thôi, ai ngờ cô ta thiếu tiền thật. Tôi cười lạnh.

Kẻ ác sẽ gặp quả báo, đây là đáng đời. Nhưng những người không liên quan đến tôi, tôi cũng lười quan tâm.

Những ngày sau đó sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào việc chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho anh yêu nhà tôi. Nhưng vào đúng lúc này tôi nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát:

“Cô Tống phải không? Bạn trai và em gái cô xảy ra mâu thuẫn, mời cô đến đồn cảnh sát một chuyến.”