Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh

Chương 6



12.

Tôi lúc đó đầu óc như trống rỗng luôn.

Mặc dù Giang Diêu rất ghét Trần Hạ Nam, nhưng anh ấy luôn lý trí. Lần trước Trần Hạ Nam định hãm hại tôi, Giang Diêu đã giúp tôi ra mặt một lần, chỉ cần Trần Hạ Nam không chủ động làm phiền, Giang Diêu sẽ không bao giờ muốn dính dáng gì đến cô ta cả. Vì vậy, tôi lập tức kết luận rằng là do Trần Hạ Nam gây rắc rối.

Tôi lập tức xin nghỉ, chạy đến đồn cảnh sát. Khi được đưa đến phòng hòa giải, tôi sững người một lúc. Ngoài Giang Diêu, Trần Hạ Nam thì Hoàng Nhân An cũng có mặt ở đó, trên mặt còn có vết thương. Đánh lộn luôn hả? Tôi vội vàng chạy tới chỗ Giang Diêu, kiểm tra anh từ trên xuống dưới.

“Anh ổn chứ?”

Anh kêu lên một tiếng nhẹ, trên tay có vết bầm tím.

“Anh không sao.”

Tôi lập tức bộc phát:

“Trần Hạ Nam, cô có thôi đi không hả? Bây giờ còn trực tiếp tìm người đến đánh nhau đúng không?”

“Im lặng!” Viên cảnh sát ngồi ở giữ bàn hòa giải lớn tiếng. “Để tôi kể sợ qua tình hình. Em gái cô đã nói với bạn trai của cô ấy rằng bạn trai cô trước đây đã quấy rối cô ấy. Bạn trai cô ấy biết chuyện liền đến tìm bạn trai cô đánh nhau một trận.”

Giang Diêu cười khẩy:

“Tôi chưa từng chạm vào cô ta!”

Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi quay sang Trần Hạ Nam đối chất:

“Bằng chứng đâu?”

Cô ta vô thức tránh ánh nhìn của tôi:

“Anh ta tự biết mình đã làm gì.”

“Được! Thời gian, địa điểm, hành vi cụ thể là gì, cô nói rõ ràng cho tôi!”

Cô ta do dự rồi!

Lúc này Hoàng Nhân An cũng đã nhận ra tôi:

“Cô chính là học viên đến học thử hôm đó! Tôi bảo làm sao mà cô lại quan tâm đến các mối quan hệ riêng tư của tôi thế? Rõ ràng là cô đang nhắm đến Hạ Nam đúng không?”

Tôi cười khinh bỉ:

“Anh cho rằng tôi thực sự quan tâm đến hai người sao? Còn anh, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu, Trần Hạ Nam tiêu của anh nhiều tiền như thế, nhưng cô ta đâu có coi anh là bạn trai thật sự của cô ta đâu? Cô ta ở trước mặt ngườ nhà và bạn bè vẫn luôn nói rằng mình còn độc thân, đến cả bố mẹ tôi còn không biết đến sự tồn tại của anh luôn đó anh biết không!”

Hoàng Nhân An không dám tin nhìn về phía Trần Hạ Nam ở bên cạnh, đối phương đang tính giải thích, tôi đã vội bổ sung thêm:

“Đừng có nói cái gì mà quá sớm quá nhanh, bố mẹ cổ hủ không chấp nhận. Lúc tôi với Giang Diêu mới tìm hiểu nhau cô cũng lập tức nói cho bố mẹ đó còn gì. Tôi cũng đâu thấy họ ý kiến gì đâu?”

“Tống Vũ Lạc! Chị đừng có mà vu khống tôi!”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà cũng là vu khống cô à? Thế bây giờ cô có dám cho bố biết là cô có một anh bạn trai là huấn luyện viên quyền anh, ăn, uống, vay tiền tiêu đều là tiền của anh ta hay không?”

“Chị!…”

“Cô có dám không?”

Trần Hạ Nam chính thức nín họng luôn. Cô ta biết giới hạn của cha dượng là gì. Nếu như để ông ấy biết cô ta ở bên ngoài nợ nần, ăn uống sinh hoạt dùng tiền của người khác, nhất định cô ta sẽ xong đời!

Sắc mặt của Hoàng Nhân An tối sầm, anh ta im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng:

“Tôi đúng là chỉ nghe lời nói từ một phía của cô ấy, vì tôi tin… Nhưng với tình hình hiện tại, có vẻ như tôi đã tin lầm người rồi.”

Sau đó anh ta nhìn về phía Giang Diêu:

“Vị huynh đệ này, không có chứng cứ mà đã động thủ đánh người là tôi không đúng! Tôi quá bốc đồng. Muốn xử lý riêng hay phạt hành chính tôi đều chấp nhận.”

Giang Diêu cười cười:

“Tôi không cần anh nộp phạt, cũng chẳng muốn anh bị tạm giam làm gì. Tôi sẽ ký vào giấy hòa giải, nhưng với một điều kiện, anh phải xin lỗi bạn gái tôi.”

Tôi hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi:

“Muốn xin lỗi thì cũng phải là xin lỗi anh mới đúng chứ?”

Giang Diêu nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng nói:

“Bởi vì anh ta đã làm em phải lo lắng cho anh.”

Trần Hạ Nam ở một bên sắp nghiến muốn vỡ răng luôn rồi, liên tục kéo cánh tay của Hoàng Nhân An, nhưng lại bị anh ta hết lần này đến lần khác đẩy ra.

“Xin lỗi.” Hoàng Nhân An hướng về phía tôi, cúi đầu xin lỗi.

Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi quen tôi đến bậy giờ, Trần Hạ Nam mất mặt trước tôi đến như vậy.

Hốc mắt đỏ lên, cô ta giậm chân, xoay người định bỏ đi, nhưng không ngờ lại bị viên cảnh sát kia chặn lại.

"Cô gái, nếu như những gì cô nói là sự thật và cô có thể đưa ra chứng cứ, chúng tôi sẽ giúp cô. Nhưng nếu cô không có gì để chứng minh, cô sẽ bị coi là vu khống, và nếu cô gây ra hậu quả nghiêm trọng, cô sẽ bị kết án."

Trần Hạ Nam vẫn chẳng có lấy một xíu sợ hãi nào, hất cằng hét lớn: “Các người cứ chờ đó!”

Đợi thì đợi, cô ta cho rằng tôi vẫn còn yếu đuối như trước đây chắc!

13.

Sau khi giải quyết xong các thủ tục liên quan ở đồn cảnh sát, lúc ra về tôi vẫn giữ im lặng.

“Em sao vậy?” Giang Diêu cảm nhận được có gì đó không ổn từ phía tôi, rụt rè hỏi.

“Anh có nhớ anh đã nói gì với em không? ‘Anh mong rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng có thể nói với anh’ và em cũng muốn điều tương tự từ anh.”

Giang Diêu hơi hoảng vì thái độ này của tôi: “Anh xin lỗi! Anh chỉ…”

“Em biết là anh sợ em lo lắng, nhưng em mong lần sau em sẽ nhận được điện thoại của anh chứ không phải của cảnh sát như hôm nay!”

Giang Diêu ngây người nhìn tôi, sau đó đột nhiên bước tới và ôm chặt lấy tôi. Tôi vội vàng đẩy anh ra, lo lắng nói:

“Trên tay anh còn có vết thương, cẩn thận một chút."

Anh đứng yên. Hồi lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói ù ù của anh vùi vào vai tôi:

“Được.”

Tôi cũng dang tay ôm lấy anh:

“Chúc mừng sinh nhật!”

Sau khi đưa Giang Diêu về nhà băng bó vết thương xong, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho mẹ.

“Có chuyện gì vậy Vũ Lạc?”

Sau lần đó, mẹ tôi không còn nhắc gì đến Trần Hạ Nam trước mặt tôi nữa. Nhưng lần này tôi phải chủ động đề cập đến cái tên này.

“Mẹ, để con nói cho mẹ một chuyện. Trần Hạ Nam khả năng cao là đang nợ rất nhiều tiền.”

Mẹ tôi ngạc nhiên thốt lên: “Đã xảy ra chuyện gì!”

“Cô ta bây giờ cũng đâu có đi làm đúng không? Nhưng mà có quan một người bạn trai, ăn uống tiêu tiền của người ta, còn lấy tên anh ta đi vay tiền ngân hàng. Mẹ nói xem cô ta làm gì mà cần dùng đến nhiều tiên như thế? Chắc chắn là nợ ở ngoià rất nhiều nên mới vậy!”

Tôi càng nói, tiếng hít thở của mẹ tôi càng dồn dập. Cuối cùng, không đợi tôi nói hết, bà ấy đã tìm cớ mà tắt điện thoại của tôi. Không cần nghĩ cũng biết là đi tìm cha dượng của tôi. Tôi nhìn điện thoại bị cúp ngang, cười lạnh một tiếng.

Trước đây, bất kể Trần Hạ Nam có làm gì tôi cũng chỉ nói lý, không hề kéo mẹ tôi và cha dượng vào làm gì. Vì tôi nghĩ, làm người cần phải có lòng trắc ẩn một chút, không thể ép cô ta vào con đường cùng.

Nhưng mà tôi quên mất, cô ta từ nhỏ đến lớn bắt nạt tôi quen rồi, làm gì có chuyện biết giới hạn là gì. Nếu đã vậy, thế thì tôi cần gì phải nghĩ cho cô ta làm gì?