Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 10: Tớ muốn chia tay với anh ấy



Mấy ngày sau đó, Đổng Vi có thể cảm nhận được Thịnh Kình Việt đang tránh mặt cô. 

  

Mỗi khi cô ra ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Thịnh Kình Việt.  

  

Anh sợ cô như vậy sao?  

  

Đổng Vi cắn chặt môi, nhắm mắt lại một chút rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.  

  

Nhược Hoa đã xếp cho Đổng Vi một người đại diện, tên là Tô Như. 

Tô Như là một người rất nghiêm khắc, Nhược Hoa có ba siêu mẫu thì hai người bước ra từ tay cô ấy, cô ấy chỉ cần nhìn Đổng Vi một cái là đã biết được cô yếu ở điểm nào, sau đó thực hiện một loạt các kế hoạch đào tạo cho cô, mà những thứ đó đều yêu cầu Đổng Vi chuyển đến ở tại Nhược Hoa.  

  

Đổng Vi đồng ý.  

  

Giờ cô đã bắt đầu thu xếp quần áo, thế nhưng… nhìn những bộ quần áo trong tủ, Đổng Vi mới phát hiện cô không thích bộ nào trong đó cả.  

  

Cô mua chúng đều là vì giữ cho mình một dáng vẻ mà Thịnh Kình Việt yêu thích. 

  

Đầu ngón tay Đổng Vi lướt qua những bộ quần áo kia, sau đó đóng cửa lại.  

  

Đổng Vi đang định về trường một chuyến thì Đông Xuân Hạ gọi điện thoại đến, “Vi Vi, ngày mai nhớ về trường chụp ảnh tốt nghiệp đó, tám giờ sáng.”  

  

Đổng Vi xoa xoa đầu mày, “Cậu mà không nói thì suýt nữa là tớ quên béng mất rồi.” 

  

“Hứ, biết ngay mà, có tớ ở đây, sợ gì chứ.” Đông Xuân Hạ kiêu ngạo khác thường, “Vả lại tớ cũng dọn dẹp đồ đạc của cậu hết rồi, chỉ còn quần áo của cậu thôi.”  

  

“Cậu chuẩn bị… cho người ta hay là vứt đi?” Nửa câu sau, Đông Xuân Hạ hạ thấp giọng xuống.

     

Đổng Vi hơi ngẩn người, không hiểu tại sao lại phải vứt đi hoặc cho người khác.  

  

“Không phải Thịnh Kình Việt không cho cậu mặc sao, nhưng trong lòng tớ vẫn mong cậu không vứt chúng đi.”  

  

Lời của Đông Xuân Hạ khiến Đổng Vi nhớ lại khoảng thời gian bốn năm, cô hơi rũ mắt xuống, hàng mi mỏng run lên.  

Thì ra cô đã dành hết thời gian bốn năm của mình cho Thịnh Kình Việt, anh thu hút mọi sự chú ý và ánh mắt của cô, còn cô thì lại đánh mất chính bản thân mình. 

  

“Đừng vứt, Xuân Hạ.”  

  

Đông Xuân Hạ nghe giọng Đổng Vi ở đầu dây bên kia không đúng lắm, cô dịu giọng lại: “Vi Vi, sao vậy? Cậu không đến tớ cũng chắc chắn không vứt đâu, cậu muốn xử lý sao thì xử lý, được không, tớ đợi cậu ở ký túc xá.”  

  

Người thật sự quý trọng bạn sẽ tôn trọng bạn.  

  

Đổng Vi như bừng tỉnh, vậy mà đến bây giờ cô mới hiểu được đạo lý này.  

  

“Xuân Hạ…”  

  

“Thôi, để tớ đi đón cậu.”  

  

“Không cần, tớ đến tìm cậu ngay đây.”  

Trong điện thoại, giọng mũi của Đổng Vi hơi nặng, lòng Đông Xuân Hạ rất khó chịu, nhưng lại không nói gì. 

  

Đợi đến khi Đổng Vi đến thì ánh mắt Đông Xuân Hạ liền xem xét nơi khoé mắt cô. 

  

Đổng Vi cười nhẹ một cái: “Cậu cứ nhìn tớ làm gì thế?”

   

Khoé mắt thiếu nữ đỏ lên một mảng, hệt như vừa thoa lên một lớp son đậm diễm lệ, nhưng nó lại khiến Đông Xuân Hạ có chút đau lòng. 

  

Cô chạy sang giữ chặt lấy vai Đổng Vi, nghiêng đầu nói: “Tớ thấy cậu đẹp lắm á, tầm nhìn của Nhược Hoa thật là tốt, ký hợp đồng với cậu, Vi Vi của chúng ta còn đẹp hơn minh tinh nữa, lời cho Nhược Hoa quá đó nha.”  

 

Có một công ty quản lý khác tìm đến Đông Xuân Hạ muốn ký hợp đồng với cô nhưng bị Đông Xuân Hạ từ chối, vì cô muốn làm quản lý người mẫu, thế nên ngược lại đã đến ứng cử làm trợ lý của một công ty quản lý khác.  

  

Đổng Vi bị Đông Xuân Hạ trêu chọc thì mặt liền đỏ lên, cuối cùng thì vết đỏ nơi khóe mắt nhìn cũng không còn rõ nữa: “Nhìn lâu như vậy còn chưa chán hả? Được rồi, tớ đến lấy đồ.” 

“Gấp gì chứ, lâu quá chúng ta không đi dạo phố rồi, cùng đi đi.”  

  

Cả đoạn đường, Đông Xuân Hạ cứ ấp a ấp úng, không biết muốn nói gì, Đổng Vi liền kéo Xuân Hạ vào quán cà phê trước đây hai người thường lui tới để uống một ly.  

  

“Nói đi, có phải cậu có điều gì muốn nói với tớ không?” Đổng Vi khuấy nhẹ tách cà phê, bên trong hình thành một vòng xoáy nhỏ. 

  

Đông Xuân Hạ nói: “Tớ… cậu, sao cậu biết tớ có điều muốn nói?” 

Đổng Vi nhướng mày, thể hiện sự tự tin: “Cậu biết tính tớ, tớ có thể không hiểu tính cách cậu sao?”  

  

Đông Xuân Hạ thở dài: “Được rồi, cậu biết Cát Thâm nhỉ, cậu thấy con người anh ấy thế nào?” 

 

Tuy rằng không hiểu vì sao Đông Xuân Hạ lại hỏi như vậy, thế nhưng Đổng Vi vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Anh ấy yêu cậu, rất chu đáo, vả lại cũng đáng tin cậy nữa.”

  

“Cậu cảm thấy anh ấy biết nói dối không?”  

  

“Hửm? Cậu thấy anh ấy nói dối cậu rồi?” Biểu cảm của Đổng Vi hơi cứng lại.  

  

“Không phải, thôi bỏ đi, để tớ trực tiếp nói với cậu luôn.” Đông Xuân Hạ hít một hơi thật sâu, “Gần đây Cát Thâm nhận được lời mời tham gia một bữa tiệc, hôm đó anh ấy quay về nói với tớ, anh ấy gặp được Thịnh Kình Việt trong bữa tiệc ấy.”  

  

Một khi đã mở miệng nói ra hết thì mọi thứ dễ dàng hơn nhiều rồi.  

  

Đông Xuân Hạ bắt đầu trở nên hăng hái, nói hết những điều mình biết ra: “Cậu nói xem, có lần Cát Thâm đến trường đón tớ, tớ có chỉ cho anh ấy nhìn mặt Thịnh Kình Việt, anh ấy quay về nói rằng đó chắc chắn là Thịnh Kình Việt, tớ thì thấy hình như anh ấy nhìn nhầm rồi, nhưng anh ấy lại bảo đảm với tớ rằng tuyệt đối không sai.”  

  

“Có điều tớ thấy bây giờ Thịnh Kình Việt làm tuyển thủ đua xe, đi tham gia mấy buổi tiệc gì đó cũng bình thường, kết quả Cát Thâm lại nói với tớ đó là tiệc gia đình!!! Cát Thâm nói anh ấy có thể đi với danh nghĩa bác sĩ tư nhân.”  

  

“Vi Vi, tớ đã băn khoăn lâu lắm rồi, không biết có nên nói cậu nghe không, cậu nói xem ở trong trường, trước giờ Thịnh Kình Việt chưa từng nói gia đình mình ra sao, chiếc xe đua kia cũng do đội của anh ấy tự lắp đặt, chúng ta đều tưởng anh ấy không có tiền, thế nhưng bây giờ tớ đã thật sự biết được rốt cuộc Thịnh Kình Việt là người thế nào rồi.”  

  

Ánh mắt Đổng Vi không thay đổi, không chỉ Đông Xuân Hạ không biết, bây giờ đến cô cũng không biết luôn rồi. 

  

Xuân Hạ có chút gấp gáp nhìn Đổng Vi: “Vi Vi, sao cậu không có phản ứng gì vậy, trước đây không phải nói anh ấy là người cậu đã quen biết lúc nhỏ sao?”  

Đông Xuân Hạ biết Đổng Vi sống ở Thành Tây từ nhỏ, nơi đó chỗ nào cô cũng biết, cô nghĩ, nếu Đổng Vi đã quen biết Thịnh Kình Việt từ nhỏ thì anh ấy chắc sẽ không lừa Đổng Vi đâu, thế nhưng thời gian Đổng Vi và Thịnh Kình Việt ở bên nhau càng dài thì cô lại càng không muốn Đổng Vi và Thịnh Kình Việt tiếp tục mối quan hệ này nữa.  

  

Cô vì Thịnh Kình Việt mà thay đổi quá nhiều, vậy mà Thịnh Kình Việt cứ như một viên đá to, lạnh lẽo vô tình, hoàn toàn không thay đổi một chút nào.  

  

“Hay là cậu đã biết rồi?”  

  

“Tớ không biết.” Đổng Vi nhẹ thở dài một hơi, “Xuân Hạ, tớ muốn chia tay với anh ấy.”  

  

Tất cả mọi biểu cảm của Đông Xuân Hạ đều cứng lại, cô ngẩn người nhìn Đổng Vi, trong lòng có vô số lời muốn hỏi cô nhưng khi ánh mắt cô lướt qua khoé mắt đuôi mày của Đổng Vi thì liền ngậm ngay miệng lại.  

  

Trên mặt cô toàn là tâm sự.  

  

Năm đó cô kiên quyết ở bên Thịnh Kình Việt bao nhiêu thì bây giờ, việc chia tay cũng chứng minh được vết thương lòng cô phải chịu đựng sâu bấy nhiêu. 

Đông Xuân Hạ nắm chặt tay Đổng Vi, dùng thái độ cương quyết nói, “Vi Vi, tớ ủng hộ cậu.” 

  

Đổng Vi hít sâu một hơi, gương mặt thoáng lộ ra một tia mệt mỏi: “Ừm, sau hơn một tháng nữa thì thời gian hẹn ước của tớ và anh ấy tới rồi.”  

Đông Xuân Hạ có biết về hẹn ước giữa Đổng Vi và Thịnh Kình Việt, cô gật gật đầu, nắm tay Đổng Vi chặt hơn nữa.    

“Cậu nói xem, Cát Thâm gặp Thịnh Kình Việt trong bữa tiệc gia đình, vậy nhà đó là nhà nào?”

    

“Cát Thâm bảo đó là chuyện riêng tư nên không nói với tớ, tớ còn cãi nhau với anh ấy một trận nữa.” Đông Xuân Hạ vẫn còn tức giận trong lòng.  

  

Đổng Vi cười nhẹ: “Cậu lại bắt nạt Cát Thâm đấy à?”  

  

“Cái gì mà bắt nạt, chuyện này anh ấy cũng không nói thì có phải không xem tớ là bạn gái rồi không.”  

  

“Chắc Cát Thâm đã ký hợp đồng với công ty đó rồi, cậu cũng không cần phải ép anh ấy đâu. Vả lại tớ cũng đã không để ý nữa rồi.”  

  

Sự quan tâm chú ý của cô đã biến mất vì sự lạnh nhạt và chán ghét ngày qua ngày của Thịnh Kình Việt rồi. 

  

Đổng Vi không kềm được mà lộ ra nụ cười trào phúng nơi khoé miệng, thảo nào đêm hôm ấy lại có người cảm thấy cô đang dòm ngó đến tiền của Thịnh Kình Việt.  

  

Thì ra không phải dòm ngó giải thưởng thi đấu của anh mà là dòm ngó đến tiền trong nhà anh sao. 

  

Điều buồn cười chính là, cô hoàn toàn không biết gì cả.  

  

*

 

Đổng Vi không ngờ rằng lúc chụp hình tốt nghiệp lại gặp Thịnh Kình Việt. 

  

Anh mặc bộ quần áo cử nhân màu đen, có viền vàng, đội chiếc nón cử nhân lên đầu, che lại mái tóc theo nếp của anh, vầng trán và xương chân mày nối liền với nhau, hệt như chóp núi bổ trời và đất ra thành hai mảnh, thẳng đứng vô tình.  

Anh đi đến bên Đổng Vi, lòng Đổng Vi lại không kiềm được mà lộ ra một tia chán ghét.  

  

”Sao anh lại qua đây?”  

  

“Chụp ảnh tốt nghiệp với em.” Thịnh Kình Việt đứng bên cạnh Đổng Vi, nói rất tự nhiên.

  

Đổng Vi lắc đầu: “Em không muốn cùng chụp với anh.” 

 

Thịnh Kình Việt hơi cau mày lại, ánh mắt mang theo nét không đồng tình, giống như đang nhìn một đứa trẻ tuỳ ý đùa nghịch.  

Có lẽ anh tưởng rằng cô vẫn đang giận nên mới nói ra câu này nhỉ.  

  

Đổng Vi nhớ lại hôm trước anh nói cô đói khát, chắc bây giờ cũng tự cho mình là đúng nên mới cảm giác như cô đang dụ dỗ anh.

  

“Được thôi.” Đổng Vi nở nụ cười, mắt cô nhướng lên, sảng khoái nói.  

  

Thịnh Kình Việt đứng bên cạnh Đổng Vi, khi đầu mũi ngửi được hương cà phê nhàn nhạt thì gương mặt anh mới dịu dàng đi đôi chút, khoé miệng cong nhẹ lên vừa hay bị camera chụp được. 

   

Anh chỉ không ngờ rằng đây là lần cuối cùng anh cùng Đổng Vi chụp ảnh.  

  

Quan hệ của Đổng Vi với mọi người rất tốt, sau khi cô chụp với Thịnh Kình Việt xong thì liền bị các bạn học khác trong lớp gọi lại chụp hình chung.  

  

Nụ cười của cô mang đầy vẻ tuỳ ý dưới ánh mặt trời. 

 

Thịnh Kình Việt bỏ nón cử nhân xuống, ôm vào lòng, cả người anh cứ đứng đó, trong mắt anh toàn bộ đều là gương mặt xinh đẹp thời thanh xuân của cô gái trẻ. 

Mạnh Nghệ Đình bước sang đứng chung với Thịnh Kình Việt: “A Việt, cậu có thể chụp chung với tôi một tấm không?”  

  

“Không thể.” Thịnh Kình Việt không thèm quay đầu sang mà trực tiếp từ chối cô.  

  

Giọng Mạnh Nghệ Đình mang theo chút tủi thân: “A Việt, bữa tiệc lần trước tôi không đi được, có phải cậu giận tôi rồi không? Tôi biết Minh Hàn Yên trở về rồi, có phải bác trai…”  

Cô ta còn chưa nói hết câu thì Thịnh Kình Việt đã sải bước đi sang phía Đổng Vi. 

  

Đổng Vi vừa nãy vẫn còn đang chụp hình, vậy mà không biết cô đã đứng dưới tán cây nghe điện thoại từ lúc nào, gương mặt cô lúc này trắng bệch. 

  

Mạnh Nghệ Đình bây giờ mới hiểu được Thịnh Kình Việt hoàn toàn không hề nghe cô ta nói chuyện, không kiềm được mà nghiến chặt răng. 

  

“Tôi thật không ngờ ông được thả ra nhanh như vậy, loại người như ông nên sống trong đấy suốt đời.”  

  

“Ông tìm đi, tìm ra thì coi như ông lợi hại, một đồng tiền ông cũng đừng hòng có được.”  

  

Đổng Vi không ngờ được rằng Đổng Thiện Kiền được thả ra nhanh như vậy, cô còn chưa kịp đổi số điện thoại thì ông ta đã gọi đến rồi.  

  

Ở đầu dây bên kia, Đổng Thiện Kiền mở miệng chửi lớn: “Con đĩ nhỏ, tao biết là mày làm mà, tao nói cho mày biết, đừng có để tao tìm được, tao mà tìm được mày…” 

Người đã mất đi lí trí kia vẫn còn đang mắng chửi xối xả ở bên kia thì Đổng Vi đã tắt điện thoại rồi, cô thất thần dựa vào thân cây. 

  

“Đổng Vi?” Giọng Thịnh Kình Việt phát ra từ sau lưng. Đổng Vi nhàn nhạt tránh mắt đi. 

  

“Là điện thoại của ai?”  

  

“Không ai cả.”  

  

Ánh mắt Thịnh Kình Việt rơi trên vầng trán đang lấm tấm mồ hôi của cô, anh mở miệng: “Nếu gặp chuyện gì thì em có thể nói với anh.” 

  

Đổng Vi đứng thẳng người, mắt đối mắt nhìn Thịnh Kình Việt, cô đột nhiên nở nụ cười: “Không phải anh bảo em đói khát sao? Vậy nên em mới đi tìm người đàn ông khác, vừa rồi còn xin tiền em nữa nè.”  

  

“Đổng Vi!” Mặt Thịnh Kình Việt đen lại, dùng sức trong cổ họng hét lớn tên cô.  

Giọng nói và dáng vẻ lúc nãy của cô đều có chút sợ hãi, rõ ràng không phải vậy, tại sao cô lại không muốn nói cho anh! 

  

Còn… còn nói cô đi tìm người đàn ông khác.  

  

Gân xanh trên trán Thịnh Kình Việt nổi lên, trong ánh mắt anh như có một vết mực đen không thể nào xoá được.  

  

Cô không nên coi rẻ bản thân mình như vậy. 

  

Thế nhưng người coi rẻ cô lại là anh.  

  

Nắm tay Thịnh Kình Việt đánh mạnh vào thân cây, nhánh cây rung lắc dữ dội, vài phiến lá thuận theo máu trên tay Thịnh Kình Việt mà lảo đảo rơi xuống.  

  

“Đổng Vi, bây giờ em vẫn là bạn gái của anh.”  

  

“Anh quan tâm sao?” Giọng Đổng Vi có chút nghẹn ngào.  

 

Thịnh Kình Việt nhìn chằm chằm tia sáng cuối cùng trong mắt thiếu nữ, anh nhắm mắt mình lại, thu tay về rồi xoay người, khàn khàn cất giọng: “Em nên tự quan tâm chính mình, chứ không phải cầu xin người khác quan tâm em.”  

  

Đổng Vi nhắm mắt lại, tia sáng cuối cùng trong đôi mắt cô dập tắt rồi. 

  

“Xin lỗi, là em hi vọng quá đáng rồi.”