Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 9: Không còn là ánh sáng



Mạnh Nghệ Đình thấy sắc mặt Thịnh Kình Việt khó coi như vậy nên muốn sang an ủi anh, thế nhưng mùi chua hôi hám bao phủ trong không khí khiến cô hơi bối rối một chút.

  

Nhưng Thịnh Kình Việt đã xoay người rời đi rồi.  

  

Lớp trưởng cũng vừa mới tỉnh, đến bên cạnh Mạnh Nghệ Đình rồi nói: “Tối qua Thịnh Kình Việt không phải vẫn bình thường sao? Sao sáng nay lại cáu kỉnh như vậy?”

  

Mạnh Nghệ Đình nhìn bóng lưng cô độc của Thịnh Kình Việt thì cảm thấy có chút kỳ lạ, mọi người trong trường đều biết Đổng Vi sống chết quấn lấy Thịnh Kình Việt để theo đuổi anh, mà sự lạnh nhạt của Thịnh Kình Việt dành cho Đổng Vi thì rõ như ban ngày.  

  

Cô ta cũng luôn tưởng rằng Thịnh Kình Việt không yêu Đổng Vi, nhưng mà… vừa rồi Thịnh Kình Việt nổi giận chắc là vì Đổng Vi không gọi anh dậy để về cùng đấy nhỉ.  

  

Sự suy đoán này khiến Mạnh Nghệ Đình hơi khó chịu, cô bực mình nói: “Sao mà tôi biết được.”

  

Lớp trưởng bị nạt một câu thì có chút cạn lời, sao hai người này lại gắt gỏng như vậy chứ? 

  

*

  

Lúc Thịnh Kình Việt quay về thì không tìm thấy Đổng Vi đâu, anh gõ cửa phòng cô, bên trong không có người, thử thăm dò mở cửa một chút thì anh mới phát hiện cửa phòng cô bị khoá.  

  

Thịnh Kình Việt cúi đầu đứng trước cửa hệt như một bức tượng điêu khắc.  

  

Người đàn ông trước giờ luôn sạch sẽ chỉnh tề lại không hề để ý đến bộ dạng của chính mình ngay lúc này.  

  

Một lúc sau, Thịnh Kình Việt thấy không yên tâm nên gọi điện thoại cho Đổng Vi nhưng lại bị cô trực tiếp cúp máy. 

  

Thịnh Kình Việt ngẩn người nhìn điện thoại. 

  

Đợi một hồi lâu sau Đổng Vi mới trả lời bằng một tin nhắn: Đang bận.

Thịnh Kình Việt cầm điện thoại, chân loạng choạng bước đi tắm, cô không sao là được rồi.

Áo sơ mi được cởi ra, sau đó thì trực tiếp bị anh ném thẳng vào thùng rác.

Hơi nóng trong nhà tắm bốc lên, từng giọt nước thuận theo cơ bắp nhấp nhô của anh mà từ từ trượt xuống, khung xương cơ thể anh toát ra một cảm giác tràn đầy sức mạnh, dáng người đàn ông trong gương cao to thẳng tắp, đường nét lạnh lẽo trên gương mặt anh tuấn bị hơi nước làm dịu dàng đi vài phần, phảng phất nét xinh đẹp lúc nhỏ.

Anh mạnh mẽ đập tay lên gương, chiếc gương bị đập thì liền rung lắc vài cái, dáng vẻ anh trong gương trở nên có chút méo mó.

Thịnh Kình Việt cúi đầu xuống, từng giọt nước trượt theo mái tóc cực ngắn của anh mà nhỏ xuống tí tách, hệt như hạt sương buổi sớm tinh mơ trong suốt và sạch sẽ, mà đôi mắt anh lại tràn đầy những tia máu đỏ.

Anh chính là một thằng nhát gan, một người có tâm lý vặn vẹo.

Sự ích kỷ và tùy ý của anh đã gây ra bao nhiêu là đau khổ, thế nhưng anh lại không nỡ buông tay…

Thịnh Kình Việt ngẩng đầu nhìn lại vào trong gương thì liền nhìn thấy bàn tay mình vừa đập vào lúc nãy, vết thương trên hổ khẩu nhắc nhở anh tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Anh có lỗi với Vi Vi, nhưng lại không thể làm liên lụy đến cô nữa.

Có điều cũng tốt, chỉ còn hai tháng nữa thôi là cô sẽ thoát khỏi anh rồi.

Rõ ràng là trong lòng đã có hướng đi, vậy mà cơ thể lại không thể đi theo được.

Nụ cười khổ trên gương mặt Thịnh Kình Việt thoáng cái liền tắt đi, giây kế tiếp anh liền quay trở về hình tượng một Thịnh Kình Việt lạnh lùng lý trí.

Anh chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.

*

Buổi sáng Đổng Vi tỉnh dậy thì liền đi thuê phòng, nếu Đổng Thiện Kiền có thể tìm thấy số điện thoại của cô thì nơi cô ở chắc chắn cũng không an toàn.

Vốn dĩ cô muốn đổi luôn số điện thoại, thế nhưng nghĩ đến chuyện có hẹn với Chu Hoài Ngọc lúc trước…

Đợi thêm vài hôm đi.

Chưa thuê nhà xong thì vừa hay Chu Hoài Ngọc gọi đến.

“Đổng tiểu thư, hôm nay là ngày chúng ta có hẹn bàn chuyện hợp đồng đó, cần anh tới đón em không?”

“Không cần, tôi không ở nhà.” Đổng Vi từ chối rất quả quyết.

“Vậy được thôi, anh còn chuẩn bị lúc đi đón em sẽ nói một chút về những chỗ cần chú ý trong hợp đồng nữa đây.” Chu Hoài Ngọc nói với giọng điệu có chút đáng tiếc.

Đổng Vi lạnh nhạt cảm ơn một tiếng, nhưng lại không hối hận, “Nếu Chu tiên sinh không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây, tôi chuẩn bị lên xe rồi.”

“Được, nhớ lên tầng hai mươi lăm nhé.”

Sau khi cúp máy, Chu Hoài Ngọc có chút bất lực.

Đổng Vi đúng là mềm cứng đều không ăn.

Hợp đồng của Nhược Hoa rất chính quy, mấy kiểu hợp đồng thế này Đổng Vi đã xem qua rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào thấy hợp đồng có thể tốt như vậy.

Phía trên hợp đồng viết Nhược Hoa sẽ không ép buộc cô tham gia thi đấu, diễn xuất, mỗi năm sẽ có một tháng nghỉ phép, thậm chí còn có mức lương sàn cao ngất ngưởng.

Đổng Vi xem những điều khoản bên trên thì có hơi ngẩn người, “Đây là hợp đồng của tôi sao?”

Cô cảm thấy mấy hợp đồng người mẫu nổi tiếng có lẽ cũng không tốt như cô thế này.

Người phụ trách ký hợp đồng với Đổng Vi gật gật đầu, mặt nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hợp đồng bên chúng tôi đều như thế đấy, văn hóa hoạt động của Nhược Hoa chính là chăm sóc nhân viên, cùng nhau kiếm tiền, là một công ty con của Nhược Hoa, công ty chúng tôi cũng luôn đi theo ý tưởng phát triển này…”

Người phụ trách bắt đầu khen ngợi tổng công ty Nhược Hoa, đồng thời cũng khen luôn công ty mình, cố gắng để lại ấn tượng tốt trước mặt Chu Hoài Ngọc.

Chu Hoài Ngọc ngắt lời người phụ trách, điềm đạm nói: “Nhanh ký hợp đồng đi, ký xong tôi còn muốn mời Đổng tiểu thư đi ăn nữa.”

Đổng Vi biết bản hợp đồng này chắc chắn có công lao của Chu Hoài Ngọc, cô hít một hơi thật sâu rồi viết tên mình lên đó.

Lúc này thì Thịnh Kình Việt gọi điện thoại đến, Đổng Vi chỉ nhìn một cái rồi tắt nguồn điện thoại.

Chu Hoài Ngọc quét mắt sang rồi nói: “Không cần gọi lại sao?”

“Không cần.” Đổng Vi trả lời.

Chu Hoài Ngọc như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau khi ký tên xong, người phụ trách xem lại hợp đồng thì phát hiện Đổng Vi dùng lực rất mạnh để ký tên của mình, vết bút hằn sâu, dường như cô đang kiềm chế điều gì.

Đợi sau khi người phụ trách đi khỏi, Đổng Vi liền trịnh trọng nói lời cảm ơn Chu Hoài Ngọc: “Cảm ơn Chu tiên sinh.”

“Khách sáo vậy làm gì?” Chu Hoài Ngọc xoa xoa đuôi mày, trong sự bất lực lại mang một ý chiều chuộng.

Đổng Vi cất kỹ hợp đồng, còn hỏi anh câu hỏi tận sâu trong lòng mình: “Sao Chu tiên sinh lại tốt với tôi như vậy?”

Phong thái và sự hiểu biết của Chu Hoài Ngọc khiến Đổng Vi cảm thấy, anh không giống như người trúng tình yêu sét đánh với cô.

“Tốt chỗ nào?”

“Bản hợp đồng này, tôi tin là có nét bút của Chu tổng bên trong nhỉ.” Mặt Đổng Vi mang theo sự tò mò.

“Hửm? Chẳng lẽ biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ hay sao?” Chu Hoài Ngọc cười cười, trong lời nói của anh có chút ám muội, thế nhưng sau khi đối diện với ánh mắt sáng rực của cô gái trẻ thì nụ cười đó dần dần được thu lại.

“Em đúng thật là quá thông minh.” Lúc Chu Hoài Ngọc không cười, nhìn anh hơi nghiêm túc, vậy mà lại không khiến người ta sợ hãi, thế nhưng Đổng Vi cứ cảm thấy anh có chút quen mắt.

“Em chỉ rất giống một người mà anh quen biết.” Ánh mắt Chu Hoài Ngọc hơi lơ đễnh, rõ ràng là đang chìm vào đoạn hồi ức nào đó.

Đổng Vi yên tâm rồi, nếu Chu Hoài Ngọc đã có người trong lòng, cô cũng không cần lo lắng nữa.

Cô không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi Chu Hoài Ngọc thoát ra khỏi trạng thái đó.

“Xin lỗi, vừa nãy hơi thất thần.” Chu Hoài Ngọc nói.

“Vậy tại sao em lại đồng ý với bản hợp đồng này?”

“Vì tôi thiếu tiền.” Đổng Vi siết hợp đồng thật chặt, ánh mắt rất sáng, bên trong đó chứa đầy những khao khát của cô đối với tương lai: “Tôi cần dùng sức lao động của mình để đổi lấy tiền bạc, bản hợp đồng này rất tốt, tôi cũng sẽ không để Chu tổng thất vọng đâu, tôi tin mình xứng đáng với bản hợp đồng này.”

Chu Hoài Ngọc tán thưởng: “Em mà cứ thế này thì anh sẽ động lòng thật đó.”

Đổng Vi mang theo nụ cười trên khóe miệng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không thích trở thành thế thân của người khác.”

Thật ra cô nói lời này có chút không lịch sự, nhưng Chu Hoài Ngọc lại không để ý mà còn hỏi ngược lại cô một câu: “Vậy sao?”

*

Đổng Vi mời Chu Hoài Ngọc ăn cơm trưa, lúc đó Đổng Vi mới gửi lại một tin nhắn cho Thịnh Kình Việt: Đang bận.

Sau khi ăn trưa xong thì Chu Hoài Ngọc đặc biệt đưa Đổng Vi đi một vòng công ty.

Công ty quản lý người mẫu Nhược Hoa rất lớn, bọn họ không chỉ ký hợp đồng với người mẫu thông qua các cuộc thi mà cũng sẽ lựa chọn những người trẻ tuổi, lúc Đổng Vi đi vào, qua tấm kính thủy tinh của căn phòng, cô có thể thấy được rất nhiều cô gái đang đứng ép sát vào tường luyện tập sức mạnh cổ chân, còn có người đã chuyển sang luyện tập những bước đi thật chậm…

Đổng Vi xem rất chăm chú, nhìn thấy bọn họ như nhìn thấy chính bản thân cô, những bài tập luyện đó cô sớm đã luyện qua, để giữ dáng người cao gầy của mình, trước đây cô cũng đứng ép mình vào tường mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi chân mỏi đứng không vững nữa mới thôi.

Những người trẻ này sẽ còn cực khổ hơn cô, bởi vì cô không béo lên, có thể ăn uống, còn bọn họ ngay cả ăn cũng ăn rất ít để duy trì thân hình của mình.

Chu Hoài Ngọc cùng cô đi dạo một vòng công ty: “Đợi vài ngày nữa em đến thì cũng sẽ cực khổ như họ thôi.”

“Công ty bọn anh đào tạo rất nghiêm khắc.”

Chu Hoài Ngọc chỉ đang nói ra một sự thật, không hề đối xử đặc biệt với Đổng Vi vì lý do nào khác, điều này làm Đổng Vi thở phào nhẹ nhõm.

Cô gật gật đầu, “Nếu không phải như vậy thì tôi sẽ tưởng rằng những chuyện Nhược Hoa làm đều toàn là mua bán lỗ vốn không đấy.”

Chu Hoài Ngọc cười nói: “Trước giờ Nhược Hoa không mua bán lỗ vốn bao giờ, em nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Đổng Vi đưa tay biểu thị “OK”, đôi mắt linh động hệt như mặt trời mới mọc lấp lánh sự tự tin, nụ cười đầy sự tùy ý.

Chu Hoài Ngọc nhìn cô đến mức thất thần.

Đợi đến khi Đổng Vi về nhà thì đã khá trễ rồi, Chu Hoài Ngọc lái xe đến trước cổng tiểu khu thì Đổng Vi chủ động xuống xe.

“Cảm ơn Chu tiên sinh.”

“Không cần khách sáo như vậy, sau này gọi anh là Hoài Ngọc được rồi.”

Đổng Vi không nói gì mà mở cửa xe bước xuống, “Tôi về trước đây.”

Chu Hoài Ngọc gật đầu.

Cô gái trẻ cầm váy chạy nhanh trong đêm đầy gió, gương mặt cô mang theo khát khao về cuộc sống tương lai, vui vẻ và tươi mới.

  

Khi ánh mắt Thịnh Kình Việt rơi trên nụ cười trên mặt Đổng Vi, con ngươi anh co lại, anh đã không nhớ được bao lâu rồi mình chưa thấy được nụ cười của cô thế này.

Cô và anh ở bên nhau gần một năm, cô đều không để lộ ra nụ cười chân thực mê người như vậy.    

Cô với người đó quen biết được bao lâu chứ! 

  

Bàn tay duỗi xuống một bên người của Thịnh Kình Việt cuộn chặt lại, móng tay gọn gàng đâm vào lòng bàn tay, để lại dấu vết cực sâu, thế nhưng anh lại không cảm thấy đau chút nào, biểu cảm không có bất cứ thay đổi gì.  

  

“Sao anh lại đứng đây?” 

  

Lúc thiếu nữ đến gần anh, bước chân cô bất giác chậm lại, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng lại.

  

Thịnh Kình Việt rũ mắt, tại sao anh lại đứng đây?  

Anh đứng đây cả ngày rồi, anh đang đợi cô trở về.  

  

“Hôm nay em hơi bận nhỉ?”  

  

“Ừm.” Đổng Vi lướt qua người Thịnh Kình Việt, bước lên bậc thềm trước anh một bước.  

  

Bước chân cô rất nhẹ, ánh đèn chưa kịp sáng, lúc cô bước qua người anh hệt như một sợi lông vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi.

Gương mặt đang chìm trong bóng tối của Thịnh Kình Việt xuất hiện một tia hoang mang, anh cất giọng: “Bận đi ăn cơm với người đó?”

  

Ánh đèn bỗng sáng lên, chói đến mức khiến người ta không mở mắt ra được.  

  

Thịnh Kình Việt đang ghen sao? 

Đổng Vi hơi kinh ngạc quay đầu lại, đứng trên cao nhìn xuống Thịnh Kình Việt, dáng anh dong dỏng, gương mặt không có chút biểu cảm nào, quả nhiên suy nghĩ anh ghen tuông khi nãy chỉ là ảo giác của cô. 

Cô nở một nụ cười lanh lợi: “Không phải nha, không phải em hơi bận, mà là anh hơi bận, em sợ làm phiền anh.” 

  

Thịnh Kình Việt mím chặt môi, Đổng Vi rõ ràng là đang cười, vậy mà anh lại cảm giác như cô đang khóc.  

  

“Em có thể chân thật một chút không?” Giọng Thịnh Kình Việt hơi khàn đi.  

  

Nụ cười trên mặt Đổng Vi cũng biến mất: “Chân thật? Thịnh Kình Việt, anh qua đây với em.”

  

Đèn chiếu ánh sáng ấm áp lên người, Đổng Vi ngồi trên sofa, đôi chân dài bắt chéo lên nhau, giày móc lên đầu ngón chân, toát ra vẻ đẹp mê người mang theo nét quyến rũ cuốn hút.  

Tay cô hệt như con rắn trong Vườn địa đàng đang mê hoặc người ta, chầm chậm thuận theo góc váy mà vén lên, làm lộ ra làn da trơn mịn óng lên như ngọc. 

  

Trong không khí bốc lên mùi mồ hôi cùng sự nóng nực, yết hầu Thịnh Kình Việt hơi chuyển động, trán anh đã chảy mồ hôi, ánh mắt không quan tâm của anh hơi mang theo vẻ hoang mang hỗn loạn.

  

“Em đói khát đến vậy sao?” 

  

Tay Đổng Vi thoáng dừng lại, mắt có chút mơ màng, hơi nghiêng đầu nhìn sang Thịnh Kình Việt.   

Thịnh Kình Việt lúng túng quay người đi: “Lần sau đừng về trễ như vậy nữa.”  

  

Đổng Vi một mình ngồi trên sofa, không khí lạnh như đang châm chích lấy chân cô, thế nhưng thời tiết thế này thì không khí lạnh từ đâu ra?

  

Cô lấy tay vén váy lên, hình xăm bên trên xinh đẹp nhưng kì quái, bông hoa tuỳ ý nở ra, vậy mà lại không có ai thưởng thức. 

  

Đổng Vi rũ mắt xuống, cô nhìn đoá hoa tường vi kia rồi ánh mắt xuất hiện một ánh nhìn mê muội, không phải anh nói muốn thấy được vẻ chân thật của cô sao?  

  

Cô muốn hỏi anh có còn nhớ cô không, nhưng anh lại bảo cô đói khát sao? 

  

Sự châm chích đó trói buộc cả người cô lại, chọc vào tận bên trong cơ thể khiến cô chảy ra đầy máu tươi. 

  

Đổng Vi kéo váy xuống, gương mắt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo. 

  

Anh không còn là ánh sáng của cô nữa rồi.