Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 4: Cô đứng ngược sáng, làn da trắng nõn giống như trong suốt



Editor: Alice

Lòng tốt đúng là để cho chó ăn!

Mạnh Vãn nhìn mã thanh toán trên điện thoại Lục Triều Thanh, trong đầu tự thêm vào câu nói này.

Hàng xóm nhà đối diện đến tiệm nhà mình ăn, Mạnh Vãn cảm thấy lần đầu cô mời khách là chuyện rất bình thường, mấy lời nói với Lục Triều Thanh nhờ tuyên truyền giúp tiệm mì cũng chỉ là khách khí mà thôi, đâu ai thật sự nhờ anh ta giúp đâu? Không thể ngờ rằng tên này thế mà lại nghiêm túc nói mình bận nhiều việc, chi bằng tính tiền còn hơn!

Trông thấy giáo sư Cao và Tiểu Diệp đi vệ sinh về, Mạnh Vãn nhanh chóng nhặt liêm sỉ bị Lục Triều Thanh vứt dưới mặt đất lên, cầm máy điện thoại quét mã, mặt không đổi sắc mà thanh toán.

Mạnh Vãn à mày phải nhớ kĩ! Về sau mày với Lục Triều Thanh chính là hai người xa lạ, mày còn coi anh ta là hàng xóm, mày sẽ không mang họ Mạnh nữa!

Thanh toán xong xuôi, Lục Triều Thanh đứng sang một bên.

Giáo sư Cao trong lòng đang thầm tính toán các thứ, nhìn sắc mặt Mạnh Vãn có vẻ tức giận, anh ta lần đầu tiên lấy hết dũng khí hỏi: "Cô quen với giáo sư Lục sao?"

Mạnh Vãn lạnh mặt: "Không biết, vừa rồi tôi nhận lầm người."

Lúc nói câu này cô cố tình cao giọng lên, Lục Triều Thanh lại ngoài ý muốn quay đầu nhìn cô.

Mạnh Vãn chỉ một mực lo nhận tiền mì từ giáo sư Cao.

Lúc này anh ngốc mấy cũng nhận ra hàng xóm nhà mình đang tức giận, nhưng anh không hiểu cô tức vì cái gì, dù sao anh cũng không làm gì sai, giáo sư Cao trả tiền xong xuôi, Lục Triều Thanh đi ra ngoài trước.

Ra khỏi tiệm mì sợi, giáo sư Cao đi hai ba bước đã đuổi kịp anh: "Tiểu Lục, cậu quen Mạnh tiểu thư à?"

Lục Triều Thanh gật đầu.

Giáo sư Cao kích động: "Quen như thế nào?"

Đang lúc chờ đèn đỏ, Lục Triều Thanh dừng ở bên đường, thuận miệng giải thích: "Chúng tôi là hàng xóm."

Hàng xóm!

Đại não của giáo sư Cao nhanh chóng hiện lên cảnh Lục Triều Thanh và Mạnh Vãn mỗi ngày đều sẽ hạnh phúc chạm mặt nhau, nếu hai người đã là hàng xóm, vậy sau này anh ta đến nhà Lục Triều Thanh, chẳng phải sẽ có cơ hội gặp cô sao? Anh ta không dám bắt chuyện với Mạnh Vãn chủ yếu là vì không khí ở tiệm mì không thích hợp, nếu được gặp nhau ở nơi khác, chắc hẳn sẽ chậm rãi quen thân thôi!

Khoan đã, có chỗ nào đó sai sai.

Qua con đường lớn, giáo sư Cao như nhớ lại điều gì, vẻ mặt thắc mắc hỏi hỏi: "Cậu có xích mích với Mạnh tiểu thư sao? Cô ấy mời cậu ăn cơm cậu lại không đồng ý, cô ấy liền tức giận." Theo quan sát của giáo sư Cao, Mạnh Vãn là một cô gái vô cùng hài hước thích cười, đột nhiên tức giận khiến cho người ta sợ hãi, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy cô rất đáng yêu.

Lục Triều Thanh nhìn một dãy các khu dạy học ở đại học Z, vừa đi vừa đáp: "Chưa từng có xích mích gì, nhưng cô ta dùng chuyện mời cơm để nhờ tôi giúp đỡ, tôi không có thời gian."

Vậy nên cô chỉ vì chuyện Lục Triều Thanh không chịu giúp đỡ mà tức giận? Thật đúng là cô nàng lòng dạ hẹp hòi mà!

Lục Triều Thanh lắc đầu.

Giáo sư Cao cảm thấy mình cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng rồi, lần sau anh ta đến rủ thêm mấy đồng nghiệp, Mạnh tiểu thư có lẽ cũng vui mừng chăng?

Mạnh Vãn không mấy vui vẻ, cô đã bị tên Lục Triều Thanh đó làm mất sạch mặt mũi thì chớ, sau đó còn phát hiện dì cả của mình tới, càng đau đầu hơn là vị luật sư Ngô kia còn ở lì ở quán, bộ dáng kia chắc hẳn hôm nay một mực muốn chờ cô tan tầm thật.

Mạnh Vãn cảm thấy lưng đau nhức, không muốn ở thêm nữa, mới tám giờ hơn đã thay quần áo chuẩn bị ra về.

"Hôm nay còn sớm, chúng ta đi xem phim nhé?" luật sư Ngô cười hỏi.

Mạnh Vãn lắc đầu: "Hôm nay tôi rất mệt, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc."

Luật sư Ngô lập tức nói: "Để tôi lái xe đưa em về."

Mạnh Vãn vẫn cự tuyệt: "Không cần phiền anh đâu, nhà tôi ở gần đây thôi, đi mười lăm phút là đến."

Luật sư Ngô kiên nhẫn: "Cơm nước đã xong xuôi cả rồi, tôi tiện đường đi cùng em một đoạn."

Thấy anh ta một mực kiên trì, Mạnh Vãn lười phải cự tuyệt, ngầm đồng ý.

Đêm mùa hè, Mạnh Vãn ăn mặc mát mẻ, váy hở vai ngắn tới đầu gối, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, lộ ra gương mặt xinh đẹp trắng nõn. Hai người đi đến đâu người qua đường đều sẽ ngoái lại nhìn Mạnh Vãn thêm vài lần, luật sư Ngô đang kiêm chức vụ bạn trai tạm thời, cảm nhận được ánh mắt thưởng thức của mọi người với Mạnh Vãn, tâm tình cũng tốt lên không ít.

Luật sư Ngô năm nay ba mươi tuổi, chính là độ tuổi huy hoàng của đàn ông, anh ta cũng đã yêu không ít người, trải qua không ít lần xem mắt. Nhưng hai năm gần đây, luật sư Ngô bỗng muốn tìm một người phụ nữ để yên bề gia thất. Việc Mạnh Vãn làm ở tiệm mì anh ta không quá hài lòng nhưng cô nàng này trẻ tuổi lại xinh đẹp, anh ta không nỡ vội vàng buông tay.

Cho dù không tu thành chính quả đi nữa, cứ yêu đương thoải mái, giai đoạn tình cảm ngọt ngào thì ngủ một giấc, anh ta cũng chẳng mất mát gì, cùng lắm lãng phí chút ít thời gian và tinh lực.

"Nhà gần như vậy, thảo nào em lại mở tiệm ngay đối diện đại học Z."

Tiễn Mạnh Vãn đến chung cư, luật sư Ngô cười nói.

Bụng cô không thoải mái lắm, cười cho có lệ: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi lên trước nhé, anh cũng về nghỉ sớm đi."

Luật sư Ngô gật đầu, đứng nhìn theo cho đến khi cô lên cầu thang.

Mạnh Vãn không quay đầu lại một lần nào.

Nói thật dáng dấp của luật sư Ngô cũng không đến nỗi, nói chuyện khá hài hước, nhưng không có cảm giác vẫn là không có cảm giác, vấn đề cũng không nằm hoàn toàn ở tính cách của anh ta.

Mạnh Vãn ôm bụng lên tầng, vừa nằm xuống giường thì nhận được tin nhắn Wechat của luật sư Ngô: Tối nay ăn mì rất ngon, có gì tôi xin rút lại những định kiến đối với tiệm mì của em, nếu như em không ngại, sau này tôi sẽ trở thành khách quen ở tiệm mì của em.

Mạnh Vãn: Cảm ơn, quán mì chúng tôi đương nhiên hoan nghênh đại luật sư đến ăn. Còn về việc hẹn hò hay xem phim thì thôi đi, tôi tạm thời không có hứng thú yêu đương.

Luật sư Ngô: Không sao, tôi sẽ chờ.

Mạnh Vãn không trả lời.

Cô vào phòng tắm rửa, lúc ra liền nhận được điện thoại của mẹ già, hỏi thăm cô xem mắt có gì tiến triển không. Mạnh Vãn trước tiên oán giận một trận, sau lại làm nũng nói đau bụng. Mẹ Mạnh chỉ có một đứa con gái bảo bối, vừa nghe cô nói không thoải mái lập tức hứa sáng mai sẽ đến làm đồ ăn sáng cho cô.

Sáng hôm sau, trong lúc Mạnh Vãn vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mẹ Mạnh đã mang đồ ăn tới lấy lòng.

"Vãn Vãn, mẹ thấy nhà Lục gia đổi khóa cửa rồi, chuyện gì xảy ra vậy?"

Mạnh Vãn không khóa cửa phòng ngủ, mẹ Mạnh trước tiên đem đồ ăn để ở phòng bếp, sau đó trực tiếp tiến vào phòng con gái, tò mò hỏi.

Mạnh Vãn ở trong chăn hừ hừ vài cái: "Lục Triều Thanh về rồi."

Mẹ Mạnh cực kỳ kinh ngạc, nhìn cửa sổ tính toán: "Cả nhà bọn họ đều dọn đi Mỹ, mẹ cũng lâu lắm rồi không thấy đứa nhỏ Triều Thanh kia, không biết bây giờ trưởng thành thế nào rồi."

Mạnh Vãn nghĩ thầm, ra dáng lắm chứ sao.

Cô ngủ thẳng một giấc, mẹ Mạnh ở phòng bếp làm đồ ăn sáng, cháo nấm tuyết táo đỏ ở trong nồi, bà mở to cửa chính, vừa giúp con gái quét dọn vệ sinh lại vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Khoảng bảy giờ, nghe được tiếng nhà đối diện mở cửa, mẹ Mạnh dùng ánh mắt hiếu kì nhìn vào huyền quan nhà người ta, đúng lúc thấy một người đàn ông mặc quần tây áo sơ mi trắng đi ra.

Mẹ Mạnh ngạc nhiên tới nỗi há to miệng.

Lục Triều Thanh cũng nhìn bà.

Bởi vì anh xuất ngoại trước, cũng không thân thiết với Mạnh Vãn, nhưng từ bậc tiểu học đến cao trung, mẹ Mạnh luôn luôn khen anh. Lúc anh còn học tiểu học lúc còn đặc biệt thích xoa đầu anh, thỉnh thoảng còn cho anh đồ ăn vặt. Lúc đầu Lục Triều Thanh vốn không quen được đối xử tốt như vậy, nhưng sau anh biết mẹ Mạnh cũng là có ý tốt.

Đóng cửa lại, anh gật đầu với mẹ Mạnh: "Cháu chào cô."

Mẹ Mạnh vừa mới hồi hồn, ngạc nhiên đi ra ngoài: "Là Triều Thanh đúng không? Nếu không phải cháu gọi cô, cô cũng không dám nhận đâu. Cháu trở về lúc nào vậy? Ba mẹ cháu cũng về rồi sao? Aiya, cháu đã cao lớn thế này rồi, cô còn phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy cháu..."

Dáng vẻ lải nhải quen thuộc hiện ra trước mắt, trong nháy mắt tất cả những kí ức thời niên thiếu của anh với người cô này đều ùa về.

Anh yên lặng nghe mẹ Mạnh khen đủ kiểu, thỉnh thoảng trả lời mấy vấn đề.

"Triều Thanh năm nay cũng hai bảy rồi nhỉ, dáng dấp đẹp trai như vậy, đã có bạn gái chưa cháu?"

"Cháu hiện giờ chưa có, công việc của cháu rất bận rộn, không có thời gian mà yêu đương nữa."

"Ra là vậy, vậy giờ cháu làm công việc gì? Người du học ở Mỹ về, công việc hẳn là rất thuận lợi."

"Cháu vừa nhận công việc ở đại học Z."

"Cháu ở đại học Z làm giảng viên? Còn trẻ như vậy đã có thể lên lớp dẫn dắt sinh viên quả thật lợi hại. Đúng rồi, Mạnh Vãn nhà cô có mở một tiệm mì đối diện đại học Z, cháu có rảnh thì đến tiệm của nó ăn thử, chỗ nó làm mì sợi khá ngon đấy."

Sau mười lăm phút, Lục Triều Thanh còn chưa ăn sáng bị mẹ Mạnh nhiệt tình mời sang nhà mình: "Cháo đã nấu chín rồi, Tiểu Triều ngồi đợi cô một lát cô bưng đồ ra liền. Bọn trẻ các cháu cứ thích ăn lung tung bên ngoài, ở nhà làm vẫn là sạch sẽ nhất."

Mẹ Mạnh tươi cười tiếp đón Lục Triều Thanh, lại đến phòng con gái gõ cửa rầm rầm: "Vãn Vãn con có dậy không đây. Còn ngủ nữa là cháo nguội hết, hôm nay mẹ mời Tiểu Triều sang nhà mình ăn sáng đó."

Trong phòng ngủ, Mạnh Vãn ló đầu ra khỏi chăn, trong lòng cạn lời.

Mẹ Mạnh lại lần nữa thúc giục.

Mạnh Vãn không thể không lê cái thân xác tàn tạ dậy, đi đánh răng rửa mặt, sau đó chọn bừa một cái váy mặc vào, buộc tóc qua loa rồi ra ngoài.

Lục Triều Thanh đã ngồi yên vị ở bàn ăn, mẹ Mạnh đang dọn đồ ăn, quay lại nhìn con gái lôi thôi lếch thếch, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, đoạn lại cười như hoa với Lục Triều Thanh: "Vãn Vãn tính nó vốn cẩu thả, cháu đừng để bụng."

Lục Triều Thanh nhìn Mạnh Vãn.

Cô mặc một cái váy liền màu trắng, ánh nắng rực rỡ từ ban công chiếu tới, cô đứng ngược sáng, làn da vốn trắng mịn như được phủ thêm một tầng ánh sáng trong suốt, vừa có vẻ lười nhác, lại giống như tiểu tiên nữ vừa mới tỉnh giấc trong phim cổ tích, nhưng mà tiểu tiên nữ bình thường đều cười đến hồn nhiên ngây thơ, còn Mạnh Vãn lại nghiêm mặt bĩu môi cứ như có ai đắc tội với cô vậy.

Lục Triều Thanh không khỏi nhớ lại khi còn bé thường nhìn thấy ba Mạnh dắt tay con gái ra khỏi cửa. Lúc đó Mạnh Vãn mới học tiểu học, vừa dụi mắt vừa bám vào người ba, lười biếng không chịu đi học.

Xem ra thói quen hay ngủ nướng của cô vẫn không thay đổi tí nào.

Bộ bàn ăn có bốn ghế, Mạnh Vãn ngồi đối diện với Lục Triều Thanh, không thèm nhìn anh lấy một cái, cầm thìa của mình xúc ăn.

"Vãn Vãn, sao con lại vô lễ như vậy?" Mẹ Mạnh ngồi cạnh nhíu mày hỏi.

Cô còn đang lo mẹ già nhà mình lễ phép quá nữa đấy.

"Chào buổi sáng giáo sư Lục." Mạnh Vãn nhìn thoáng qua Lục Triều Thanh, chào cho có lệ.

Lục Triều Thanh đáp một tiếng: "Chào"

Mẹ Mạnh nhìn hai người, đột nhiên thở dài: "Tiểu Triều từ nhỏ đã có thành tích tốt rồi, bây giờ còn là giáo sư vật lý ở đại học Z, muốn bao nhiêu thể diện liền có bấy nhiêu, không giống Vãn Vãn nhà cô, lúc bé học không tốt, lớn lên cũng chỉ có thể mở tiệm làm ăn."

Lục Triều Thanh không biết nên nói gì.

Mạnh Vãn bĩu môi, cúi đầu nói thầm: "Chẳng phải con cái là bản sao của cha mẹ sao? Ai biểu gen của cha mẹ không tốt."

Mẹ Mạnh trừng mắt: "Ba con tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng đó!"

Mạnh Vãn cười mẹ già: "Ông bà ngoại đều nói con giống mẹ nha."

Mẹ Mạnh làm bộ như muốn đánh cô, Mạnh Vãn ôm lấy bát chạy như bay về phòng, "Rầm" một cái chốt cửa lại.

Lục Triều Thanh từ đầu đến cuối đều im lặng.

Mẹ Mạnh cực kỳ xấu hổ: "Con gái con đứa, càng lớn càng không hiểu chuyện."

Lục Triều Thanh cúi đầu húp cháo.

Mẹ Mạnh đẩy đồ ăn về phía anh: "Một mình cháu ở đây cũng không ổn, sau này cứ đến nhà cô ăn cơm, gọi cơm hộp suốt ngày không tốt cho cơ thể."

Lục Triều Thanh nhìn cháo nấm tuyết trong bát, không thể không thừa nhận tài nghệ nấu ăn của mẹ Mạnh đúng là miễn chê.

Chẳng giống như mẹ già nhà anh ngày đêm vùi đầu nghiên cứu hóa học, đến nấu mì gói cũng không biết điều chỉnh lửa.