Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 5: Cô gái ấu trĩ trong mắt giáo sư Lục



Editor: Alice

Lục Triều Thanh chỉ ăn ở nhà Mạnh gia một bữa sáng, sau đó không thấy tới nữa. Ngược lại luật sư Ngô trở thành khách quen của tiệm.

Mỗi ngày giáo sư Cao đều kiên trì tới tiệm mì chầu chực, số lần đụng mặt luật sư Ngô cũng ngày càng nhiều. Sau nhiều lần tận mắt nhìn thấy luật sư Ngô và Mạnh Vãn nói chuyện hết sức vui vẻ, tâm trạng anh ta ngày một sa sút. Giữa trưa giáo sư Cao ngồi ăn cơm với Lục Triều Thanh ở nhà ăn, Lục Triều Thanh tròn mắt nhìn giáo sư Cao gắp một đũa ớt cay từ món canh cá cải chua cho vào miệng.

Anh muốn nhắc nhở giáo sư Cao nhưng động tác của anh ta quá nhanh, Lục Triều Thanh trở tay không kịp.

Thôi thì coi như anh ta xui xẻo. Lục Triều Thanh yên lặng ngồi nhìn giáo sư Cao.

Giáo sư Cao cũng là thiên tài vật lý, mà thiên tài vật lý này thường chỉ ở trong phòng làm nghiên cứu, màu da có chút tái nhợt. Nhưng khi nuốt phải một đũa ớt, gương mặt tái nhợt ấy nhanh chóng đỏ bừng như quan công. Anh ta "phù" một tiếng nhổ cả quả ớt lên bàn, nước mắt nước mũi thiếu điều tuôn ra.

Lục Triều Thanh tốt bụng đưa cho anh ta một tờ giấy.

Cao giáo sư lau mắt cay xè, lại chùi đi mồ hôi trên trán, cũng không biết là lại nghĩ tới chuyện đau thương gì, đũa cũng để đó không ăn nữa.

"Thí nghiệm không thuận lợi sao?" Lục Triều Thanh suy đoán.

Giáo sư Cao ủ rũ cụp vai xuống, phờ phạc lắc đầu.

Lục Triêu Thanh nhíu mày: "Vậy anh ủ rũ cái gì?"

Giáo sư Cao liếc nhìn anh một cái, lại đẩy gọng kính, thiếu tự tin hỏi: "Lấy tôi so sánh với luật sư Ngô sẽ không có cửa thắng sao?"

Lục Triều Thanh dùng ánh mắt chuyên quan sát vật thí nghiệm quét giáo sư Cao một lượt từ trên xuống dưới.

Không cao bằng luật sư Ngô, cũng không đẹp trai bằng, mấy kĩ năng tán tỉnh gì đó đều không có, tiền lương nói chung cũng không cao như làm luật sư.

"Bình thường mà nói thì đúng là không có, nhưng mà cô ta cũng không cho luật sư Ngô cơ hội theo đuổi thì chuyện kém khả quan nhất cũng có thể xảy ra đấy."

Lời này anh cũng không có ý an ủi, nhưng giáo sư Cao nghe xong lại thấy mình có một tia hy vọng mong manh. Đúng thật, luật sư Ngô dù giàu có đẹp trai đến mấy nhưng Mạnh Vãn vẫn không đồng ý thì chắc chắn hắn ta có vấn đề. '

"Buổi tối cùng tôi đi ăn mì!" giáo sư Cao một lần nữa vực dậy ý chí chiến đấu.

Lục Triều Thanh đã lâu không ăn mì, thôi thì đi ăn một bữa cũng được.

Nói vậy nhưng hôm nay Lục Triều Thanh bận rộn xử lí rất nhiều công việc, đến cơm tối còn chưa ăn, lúc xong việc đã là tám giờ hơn, nếu giáo sư Cao không một mực đợi anh, Lục Triều Thanh có lẽ sẽ ném chuyện hẹn đi ăn mì ra sau đầu.

Hai giáo sư trẻ tuổi đẹp trai bước ra từ khoa vật lý, trên đường hấp dẫn ánh mắt ái mộ của vô số thiếu nữ, có vài người to gan còn dám liếc trộm Lục Triều Thanh.

Giáo sư Cao giờ mới nhận thức được đồng nghiệp của mình có giá trị nhan sắc siêu cao, anh ta cực kì ghen tị: "Đẹp trai như cậu đúng là tốt thật, con gái bây giờ chỉ thích soái ca."

Lục Triều Thanh ung dung nhìn thẳng, từ tốn nói: "Anh có thể đi phẫu thuật thẩm mĩ."

Giáo sư Cao xém chút nữa tức hộc máu!

Lục Triều Thanh tiếp tục: "Nếu tôi là anh thì sẽ không vì một người phụ nữ mà phải đi chỉnh sửa nhan sắc đâu."

Giáo sư Cao trong lòng phẫn nộ: Nếu cậu mà còn phải phẫu thuật thẩm mĩ thì không biết tôi biến thành cái giống gì!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, sang bên đường đối diện vào thẳng quán mì.

Lúc này tiệm mì không đông lắm, giáo sư Cao vừa bước vào đập vào mắt là tên luật sư Ngô mũ áo chỉnh tề chiếm chỗ của anh ta, tiếp đó ở trên bàn tiếp tân còn để một bó hoa to, cuối cùng mới nhìn sang Mạnh Vãn và phục vụ Tiểu Diệp mặc đồ nhân viên đứng đó. Mạnh Vãn dán mắt vào điệm thoại di động nhắn tin wechat với ai đó, Tiểu Diệp tươi cười chào Lục Triều Thanh.

Mặc dù nghe thấy ba tiếng "giáo sư Lục" nhưng Mạnh Vãn vẫn không thèm nhấc mí mắt.

Lục Triều Thanh không để ý tới thái độ lạnh lùng của hàng xóm, giáo sư Cao trong lòng lại trầm xuống, vậy mà anh còn trông cậy vào Lục Triều Thanh bắt chuyện với Mạnh Vãn cơ đấy!

Hai người cầm menu chọn món.

Cửa phòng bếp mở ra là anh đầu bếp mì sợi thứ nhất Từ Cường quét mắt về phía ba vị khách nam cách quầy gần nhất: "Người theo đuổi bà chủ càng ngày càng nhiều nha."

Anh đầu bếp Trần Thủy Sinh liếc mắt quan sát. Giáo sư Cao thì bỏ qua, luật sư Ngô xem ra có hy vọng nhất, còn vị giáo sư Lục kia đến giờ anh vẫn chưa nhìn ra có ý đồ gì. Ánh mắt anh lướt qua bà chủ đang chuyên tâm chơi điện thoại.

Dù sao thì cũng không đến lượt anh!

Mạnh Vãn vào phòng thay đồ đổi quần áo, vừa mới ra đã thấy luật sư Ngô đứng chờ ở cửa tiệm.

Nửa tháng gần đây, luật sư Ngô hễ có thời gian rảnh lại chạy tới đón cô về nhà.

Mấy loại theo đuổi kiểu này Mạnh Vãn cũng từng gặp qua rồi. Thời đại học, đâu thiếu nam sinh muốn đưa cô về kí túc xá đâu, nhưng lúc đó Mạnh Vãn còn có bạn học nữ đi cùng, còn bạn nam kia tương đối ngây thoa bên cạnh nam sinh cũng tương đối ngây thơ, thành ra mấy người đi cùng nhau chỉ nói chuyện phiếm. Còn bây giờ, chỉ có luật sư Ngô và cô, không khí có phần hơi gượng gạo.

"Tôi đưa em về." Thời gian gần đây luật sư Ngô lúc nào cũng cười đến sáng láng.

Mạnh Vãn đã sớm có sự chuẩn bị, chỉ vào một chiếc xe đạp màu trắng dựng ven đường: "Tôi đạp xe đến."

Chiếc xe đạp nhỏ xinh tựa như thái độ muốn cự tuyệt của cô gái.

Nụ cười trên mặt luật sư Ngô lại càng sâu hơn, phụ nữ dễ theo đuổi quá thật chẳng có gì thú vị. Mạnh Vãn cứ thấy anh ta lại cự tuyệt, điều đó chứng tỏ người theo đuổi được cô rất ít, khát khao muốn đưa cô lên giường lại càng tăng thêm.

Tiễn Mạnh Vãn tới chỗ đậu xe đạp, luật sư Ngô ân cần dặn dò: "Trên đường nhiều xe nguy hiểm lắm, em lái cẩn thận một chút. "

Mạnh Vãn cười gật đầu, bỏ túi xách vào giỏ xe, mở khóa xe rồi đi, hôm nay cô còn cố ý mặc quần đùi.

Cô gái đạp chiếc màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật giống em gái nhà bên. Luật sư Ngô cứ đứng nhìn theo mãi cho đến khi cô rẽ vào hướng khác mới rời đi.

Ở cổng tiệm mì, giáo sư Cao cố tình câu giờ để có thể tận mắt nhìn thấy cả quá trình, tâm tình vui vẻ hơn không ít, đắc chí: "Xem ra Mạnh tiểu thư không thích luật sư Ngô."

Lục Triều Thanh nhìn đồng hồ, nói tạm biệt: "Hẹn mai gặp."

Chung cư Hương Chương cách đại học Z rất gần, Lục Triều Thanh cũng thường đi bộ đến chỗ làm.

Đêm nay trời quang mây tạnh, không có tới một cơn gió. Gần chín giờ rồi mà nhiệt độ bên ngoài vẫn nóng bức, khoảng ba mươi mấy độ. Vừa chán lại vừa nóng nực. Vừa rồi Lục Triều Thanh ăn mì ở quán có mở điều hòa nên không cảm thấy nóng, nhưng vừa ra ngoài một lát mồ hôi đã chảy đầy mặt. Bởi vì anh và Mạnh Vãn ở cùng một chung cư nên hai người đương nhiên cùng đi về một đường. Vừa mới rẽ vào ngõ, phía trước truyền tới tiếng ồn ào. Lục Triều Thanh ngẩng đầu thấy một đám người vây thành một vòng tròn, hình như xảy ra tai nạn.

Lục Triều Thanh không có hứng thú xem náo nhiệt, anh cố ý chọn đường khác để đi. Nhưng ngay lúc anh đi qua đám đông liền nghe thấy một giọng nói rất quen: "Tôi nói lại lần nữa, xe điện của bà tự dưng lao vào tôi, bà ngăn không cho tôi đi ấy hả, bây giờ tôi báo cảnh sát bắt các người phải bồi thường..."

Là giọng của Mạnh Vãn.

Lục Triều Thanh bất giác nhíu mày.

Ngay sau đó, tiếng của một phụ nữ khác chua ngoa nhanh chóng áp đảo giọng Mạnh Vãn: "Cô còn dám bắt tôi bồi thường? Con gái như cô đêm hôm khuya khoắt còn mặc quần ngắn như vậy, vừa đạp xe vừa mải nhìn đàn ông, nếu không phải cô dừng đột ngột, tôi có thể đâm phải cô sao? Bớt nói nhảm đi, cô xem trứng gà của tôi vỡ hết rồi, mau bồi thường đi!"

"Bà trả điện thoại cho tôi!"

"Cô đưa tiền bồi thường ra đây rồi tôi trả cho cô!"

Lúc hai người phụ nữ chuẩn bị đánh nhau tới nơi, Lục Triều Thanh sầm mặt băng qua đường, lúc đến gần, anh nhanh chóng nhìn thấy Mạnh Vãn giữa đám đông. Cô đang cố gắng đoạt lấy điện thoại iphone đời mới nhất của mình từ tay một bà cô trung niên uốn tóc. Trông mặt bà ta vênh váo tự đắc, một tay giấu điện thoại sau lưng một tay xô đẩy Mạnh Vãn, lại còn không ngừng công kích cô.

Đừng nhìn vẻ ngoài Mạnh Vãn xinh đẹp mà lầm tưởng, cô tuyệt đối không phải là kiểu con gái đơn thuần dễ bắt nạt. Bởi vậy nên mấy lời khinh thường của bà cô trung niên kia càng có sức thuyết phục.

Lục Triều Thanh vô tình nhìn về phía cái quần đùi của Mạnh Vãn bị bà cô kia chỉ trích. Quả thực là rất ngắn, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp. Nhưng thời tiết mùa hè ở Giang Thành vô cùng nóng bức, cô gái nào cũng thích mặc như vậy. Qua ánh sáng của đèn đường, Lục Triều Thanh chú ý tới chân phải của cô có một vài chỗ bị trầy xước.

Mạnh Vãn vô cùng tức giận!

Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ gặp phải loại người không biết nói lý lẽ như vậy, vừa rồi cô đang đi xe đạp rất chậm rãi, là do bà cô này vừa đi xe vừa gọi điện thoại, lại chọn đúng đoạn đường đang đông xe, xe đạp điện này đang muốn tránh một chiếc xe hơi nên tạt ngang qua đầu xe cô khiến người và xe đều ngã xuống.

Đùi bên phải của Mạnh Vãn bị xe điện đụng cho trầy xước, chân trái cũng ê ẩm đau nhưng không quá nghiêm trọng. Cô không muốn làm lớn chuyện, ai mà ngờ rằng bà cô tóc xoăn kia lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô, đã thế còn mặt dày đòi tiền bồi thường trứng gà! Nhưng khốn nạn nhất là khi Mạnh Vãn lôi điện thoại muốn gọi điện báo cảnh sát, bà ta còn ngang nhiên cướp lấy di động của cô!

"Có chuyện gì xảy ra?" Lục Triều Thanh chen vào giữa đám người, đứng bên cạnh Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn thấy anh đến, chẳng mấy chốc quên béng mình đã từng thề muốn tuyệt giao với người hàng xóm này, lập tức xòe tay về phía Lục Triều Thanh: "Bà ta ngang nhiên cướp di động của tôi, cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi muốn báo cảnh sát."

Lục Triều Thanh không hỏi thêm gì, trực tiếp lôi di động ra.

Người phụ nữ nhìn Lục Triều Thanh cao lớn thân hình thẳng tắp, mặt mũi đẹp trai sáng láng, suy ra chàng trai này tuyệt đối là người tử tế. Lúc bấy giờ hai người trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau, nhìn thế nào cũng giống một đôi tình nhân. Bà cô tóc xoăn vừa mới chê bai nhân phẩm của Mạnh Vãn bỗng dưng thấy chột dạ.

Một bà cô trung niên lại có thể đi ăn hiếp một cô gái trẻ, lúc này trông thấy Mạnh Vãn gặp được chỗ dựa, còn lôi điện thoại muốn báo cảnh sát thật, bà ta không tránh khỏi luống cuống, cậy mạnh nói: "Hừ! Mấy người chỉ biết cậy mạnh hiếp yếu, một mình tôi không thể đấu lại được hai cái miệng. Thôi được rồi, coi như hôm nay tôi xui xẻo vậy!" Nói xong, bà ta đanh mặt trả lại điện thoại cho Mạnh Vãn, định dắt xe cao chạy xa bay.

Mạnh Vãn ngắt cuộc điện thoại gọi tới sở cảnh sát.

Báo cảnh sát sẽ có không ít phiền phức, giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.

Lục Triều Thanh ngăn bà cô tóc xoăn đang định chạy trốn, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Mạnh Vãn: "Báo cảnh sát đi."

Cô ngây người.

Người phụ nữ tóc xoăn lúc này cũng gấp gáp lắm rồi, nhìn anh nói: "Ơ hay cái cậu này lạ thật, tôi đã bỏ qua không tính toán rồi, cậu gọi cảnh sát làm gì?"

Lục Triều Thanh chỉ vào đôi chân bị thương của Mạnh Vãn, mặt không đổi sắc nhìn bà cô tóc xoăn: "Chính bà là người đâm cô ấy bị thương trước, kế tiếp còn nhục mạ thanh danh của cô ấy, cuối cùng là cướp đoạt tài sản người khác, chỉ ba tội này thôi đã quá đủ để báo cảnh sát rồi."

Bà cô gấp tới mức mặt đỏ tía tai, vẫn còn gân cổ lên cãi: "Nói gì cũng phải có chứng cứ chứ! Ở đây ai nhìn thấy, ai nghe thấy tôi đụng vào cô ta trước?"

Lục Triều Thanh chỉ cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía camera giám sát.

Bà cô tóc quăn cuống quít không nói lên lời, nhìn ngó xuống chân Mạnh Vãn, sau cùng bà ta mới nghiến răng rút hai trăm đồng lén lút đưa cho cô: "Cháu gái à thông cảm cho cô nha, cô chỉ là sốt ruột muốn về nhà sợ đứa cháu khóc, vừa rồi nói chuyện cũng hơi xúc động một chút, dù sao thì chuyện cũng chỉ bé bằng cái móng tay, so đo làm gì. Thế nhé, cháu về sớm đi kẻo muộn. "

Mạnh Vãn không thèm chút tiền này, cô vừa định trả lời, Lục Triều Thanh đã thay cô nhận lấy hai tờ nhân dân tệ.

Bà cô tóc xoăn mang vẻ mặt không cam lòng dắt xe rời đi.

Lúc này đám người vây quanh hóng chuyện cũng tản đi gần hết, trên đường chỉ còn lại một nam một nữ, một chiếc xe đạp ngã chổng vó, một bãi đầy trứng gà rơi vỡ.

Mạnh Vãn cắn môi thật chặt, ép không cho nước mắt chảy ra.

Lúc đông người cô có thể kiên cường chống trả, nhưng giữa bầu không khí yên lặng này, bao nhiêu uất ức như muốn tuôn ra.

Lục Triều Thanh đang định đưa tiền cho cô, vừa cúi đầu xuống đã thấy cô gái trước mặt mắt ngân ngấn nước, tựa như có thể òa khóc bất cứ lúc nào.

Anh không giỏi an ủi người khác, anh dựng lại xe đạp nằm lăn lóc trên đường, hỏi cô: "Có muốn đi bệnh viện không?"

Mạnh Vãn lắc đầu, trả điện thoại cho anh, cúi đầu nói: "Cảm ơn."

Lục Triều Thanh lấy lại điện thoại, tiện thể nhét hai tờ tiền vào tay cô.

Mạnh Vãn cầm lấy số tiền kia, ngọn lửa tức giận cháy hừng hực, vo viên tờ tiền thành một cục như giấy lộn, ném vào thùng rác!

Lục Triều Thanh bỗng dưng muốn cười.

Cô hàng xóm này đúng là ấu trĩ!