Băng Tâm Hoa Liệu Đã Tan

Chương 5: Chuẩn bị (1)



Băng qua đám cỏ mềm mại tiến về hướng mặt trời lặn, Tụ Cầm đưa tôi đến một căn nhà nhỏ. Nói là nhỏ cũng có đến bốn năm gian phòng. Từ bên trái đi qua đầu tiên là phòng sách, nơi cất giữ những tác phẩm Tụ Cầm sưu tập, thêm vài cuốn tu tiên luyện phép gì đó, chỗ này còn có vài món bảo bối gì gì đó của cô ấy. Kế bên là phòng cô ấy dùng tu luyện phép thuật, cũng là phòng của cô ấy. Căn phòng thứ ba Tụ Cầm dành cho tôi. Gian tiếp theo là phòng tắm và bếp. Cạnh bếp còn có một căn phòng nhỏ nhỏ, dịu dịu tỏa ra hương thơm cay cay nồng nồng tạo cái cảm giác lâng lâng thú vị. Không biết cất giữ thứ gì. Cạnh bên phòng sách là một vườn hoa Tulip đầy màu sắc, phía bên nhà bếp là vườn rau xanh non. Tụ Cầm thật biết hưởng thụ cuộc sống, có phải sống lâu quá nên nhàn nhã không.

Đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho tôi, Tụ Cầm đem hết những cái mà cô ấy nói là thuộc quyền sở hữu của tôi. Đầu tiên là quần áo, cái tủ đồ làm tôi hoa cả mắt lên, đủ mọi màu sắc từ sẫm cho đến tươi, từ đồ sộ lộng lẫy cho đến đơn giản, bình dị. Giầy dép, trang sức, phấn son đều nhiều như nhau. Tụ Cầm nhìn tôi khẽ cười, cô ấy cười nhìn đẹp ghê! Tụ Cầm lại nhìn tôi cười, càng tươi hơn, nói: "Cô cứ từ từ mà chọn, chúng ta có nhiều thời gian lắm." Lúc này tôi cười không nổi. Tôi chưa bao giờ phải lựa chọn trước nhiều phục trang như vậy. Đồ đạc trước đây của tôi ít lắm, chỉ có đồng phục đi học và áo quần ở nhà. Hầu như định cư trong nhà nên một bộ đồ đàng hoàng ra đường rất khó kiếm. Thấy tôi chọn quần áo mà cũng giống như gặp phải cực hình, Tụ Cầm đành phải lựa chọn giúp tôi. Tụ Cầm chọn cho tôi một bộ váy màu xanh nhạt. Tụ Cầm còn giúp tôi chải tóc, dải lụa giữa lưng vẫn để đó chỉ thay mấy cái trang sức đi bằng một cây trâm có ba cánh hoa nhỏ màu trắng dạ. Cách cô ấy làm thật điêu luyện, mềm mại như múa vờn trên tóc tôi.

Tụ Cầm đưa tôi đến phòng sách, nói rằng: "Đã là thần tiên thì phải có phép thuật, mặc dù cô đã có sẵn sức mạnh của Tâm Hoa nhưng cũng phải rèn luyện thêm. Tự tạo cho mình thêm mạnh mẽ. Không thừa. Cô cứ từ từ luyện tập đi. Từ giá sách bên trái qua là được. Chắc tới tối là có thể tạo ra pháp khí rồi." Cái gì cũng phải từ từ chứ, cô ấy nói sao giống như phim tua nhanh vậy. Tôi thấy trong phim thiên tài có căn cơ gì gì cũng cần tới vài năm là ít, Tụ Cầm nói từ đây đến tối. Chỉ có mấy tiếng đồng hồ không biết tôi đã đọc xong quyển nào chưa. Hm.

Tiến tới giá sách bên trái trong cùng tôi thấy một quyển sách nhỏ, mỏng dính chắc chỉ có vài chục trang. Tôi chọn nó. Vừa cầm lên từng trang giấy trong quyển sách bỗng rơi ra, bay tứ tung rồi hóa thành mấy cái đốm ánh sáng nhỏ lập lòe khắp nơi. Tôi cầm quyển tiếp theo nó cũng thành mấy cái đốm nhỏ nữa. Rồi quyển thứ ba, thứ tư, thứ năm.. tất cả sách đều đã trở thành những ánh lửa nhỏ, bay vòng vòng khắp phòng. Đầu óc tôi chao đảo, không đứng vững được nữa. Tôi ngồi xuống, vừa hay ngay tấm nệm, khá êm. Trong đầu trở nên trống rỗng, không có gì cả, không suy nghĩ được gì cả, không có cảm giác gì cả, không thể nhớ được gì cả. Hình như tôi đã mông lung cả buổi chiều như vậy, mãi cho đến khi Tụ Cầm bước vào, thông báo đến lúc ăn cơm tối, tôi mới có thể tỉnh lại được. Không biết như vậy có được cho là đang tu luyện không. Thật là mất mặt.

Tụ Cầm đãi tôi một bữa ăn khá thịnh soạn, cả một bàn ngập tràn món ăn. Thịt, cua, rau củ, mặn, nhạt, xào, nấu, hầm, hấp, nước, khô. Đủ cả. Tôi hỏi Tụ Cầm mỗi bữa đều ăn nhiều thứ như vậy sao. Cô ấy thản nhiên đáp chỉ thỉnh thoảng mới ăn thôi, cũng lâu rồi chưa ăn cơm nên mới chuẩn bị nhiều một chút cũng coi như chào đón tôi, cũng như tự chiêu đãi mình. Theo như Tụ Cầm nói, có nghĩa là làm thần tiên ở chỗ này không cần ăn vẫn sống khỏe mạnh. Thần tiên sung sướng nhỉ. Mà cô ấy làm đồ ăn cũng ngon quá đấy nhỉ, phải ăn nhiều thêm chút, phòng sau này làm tiên rồi không được ăn nữa. Tụ Cầm nhìn tôi, cô ấy lại cười, chỉ cười một nửa miệng, trông cứ giống như cười nhạo tôi vậy. Tôi cũng cười lại với cô ấy, giãi bày tâm tư con người của tôi. Đáp lại suy nghĩ của tôi, Tụ Cầm trả lời:

"Tiểu Dương, nếu như cô muốn ăn thì ta đi mua cho cô là được, cần gì phải ăn dự trữ như vậy."

"Vậy thì quá tốt rồi. Tôi cứ tưởng sau bữa tối nay, gia nhập làm tiên rồi thì không được ăn nữa." Vừa nuốt vừa nói, chắc trông tôi khó coi lắm. Thật là mất mặt.

À thì ra Tụ Cầm không biết nấu ăn, nếu biết, thì thật hoàn hảo, trời đất này ai bì được với Tụ Cầm nhỉ?