Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 142: Sức mạnh ý chí kinh người



Phương đông đã hửng sáng, An Diệc Diệp và một vài người cuối cùng đã đến được địa chỉ mà Thẩm Trình nói.

Các tòa nhà dân cư trống rỗng và hoang tàn với từ "Dỡ" được đánh dấu bằng sơn trên tường.

Nơi như vậy, nếu không có Thẩm Trình, bọn họ dù có mất cả tuần cũng không tìm được.

An Diệc Diệp đi tới trước cánh cửa sắt bị khoá bên ngoài như thể lo sợ kẻ ở bên trong sẽ chạy ra khỏi đó.

"Cưa ra!"

An Diệc Diệp ra lệnh, lập tức có vệ sĩ cầm cưa đi tới.

Những đốm lửa văng tung toé khắp nơi.

Chẳng mấy chốc, cửa sắt đã bị phá thủng một lỗ.

Đèn trong phòng mờ ảo và một mùi quái dị xộc lên.

Khoảnh khắc cửa bị mở ra, An Diệc Diệp thậm chí còn không dám đi vào trong.

Trong phòng có tiếng huýt sáo của phụ nữ vang đến bên tai mọi người.

Bước chân của An Diệc Diệp khựng lại, trong lòng tức thì như bị một tảng đá nặng đè lên.

"Khúc Chấn Sơ?"

Cô đứng ở cửa gọi một tiếng.

Nhưng bên trong cả một tiếng động nhỏ cũng không có.

An Diệc Diệp hơi do dự nhưng cô vẫn đi vào.

Nhưng vừa mới đi được hai bước cô liền có cảm giác như vào đạp phải thứ gì đó.

Cô nhặt lên thì thấy đó là một lọ thuốc C, bên trong đã trống rỗng.

An Diệc Diệp siết chặt tay và nhìn quanh phòng.

Trong căn phòng trống chỉ có một chiếc giường, có vẻ như nó chỉ được đặt tạm ở đó và có người đang ngủ bên trên.

"Khúc Chấn Sơ?"

An Diệc Diệp tiến hai bước, lại gần vén chăn bông trên giường lên.

Tiêu Nhĩ Giai trong bộ quần áo rách rưới xuất hiện trước mắt cô rõ mồn một!

Quần áo trên người cô ta bị xé thành nhiều mảnh, cả người đỏ bừng vì cọ vào ga giường, hai tay bị trói ở đầu giường, dù liên tục giãy giụa nhưng rốt cuộc cũng không nhúc nhích được.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ta thì có vẻ vẫn còn đang bị thuốc ảnh hưởng.

An Diệc Diệp vội vàng nhìn xung quanh.

"Khúc Chấn Sơ? Anh đâu rồi?"

Cô nghiêng đầu lắng nghe thì đột nhiên trong góc vang lên âm thanh khe khẽ.

Cô vừa định quay lại thì một bóng người cao lớn đột nhiên lao ra từ góc tường, đánh thẳng vào người cô!

An Diệc Diệp bị anh tông mạnh vào người bật lui mấy bước rồi ngã nhào xuống đất.

Thân nhiệt của kẻ đang đè trên người cô cao khủng khiếp, cho dù cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được một cách rõ rệt.

Tiếng thở nặng nhọc cứ văng vẳng bên tai, nặng nề phả lên ngực An Diệc Diệp.

Không cần nhìn cô cũng biết kẻ đó là ai.

"Khúc Chấn Sơ?"

Cô gọi một tiếng, đối phương lập tức ôm chặt eo cô rồi cúi xuống khẽ hít hà khắp người, sau đó hôn lên cổ cô đắm đuối.

Giọng quản gia lúc này từ bên ngoài vọng vào.

"Thưa cô, tìm được rồi à?”

An Diệc Diệp dùng tay đẩy đầu của Khúc Chấn Sơ ra.

"Tìm được rồi, chờ một chút."

Khúc Chấn Sơ hôn lên tay cô đắm đuối, anh xem những đầu ngón tay của cô là kẹo mà mút.

An Diệc Diệp bưng hai má anh.

"Khúc Chấn Sơ, anh còn giữ được sự tỉnh táo không?"

An Diệc Diệp vừa hỏi xong liền ý thức được rằng có hỏi cũng như không.

Khúc Chấn Sơ cắm cúi hôn cô một cách mãnh liệt, đầu lưỡi khuấy đảo trong miệng cô.

An Diệc Diệp nhớ ra lọ thuốc mà mình đạp phải lúc nãy.

Nếu cả lọ thuốc đó đều bị Khúc Chấn Sơ uống sạch thì anh sao có thể giữ được sự tỉnh táo suốt cả đêm?

Huống chi trong phòng còn có một Tiêu Nhĩ Giai cũng uống thứ thuốc đó.

An Diệc Diệp vỗ vai anh.

"Chúng ta phải đi ra ngoài trước đã, Khúc Chấn Sơ."

Ngay khi An Diệc Diệp tưởng anh đã mất đi lý trí thì hành động của Khúc Chấn Sơ đột nhiên dừng lại.

Anh dừng lại rồi trực tiếp bế bổng An Diệc Diệp lên và bước ra ngoài.

Quản gia và Chiết Lam đang đợi ở cửa nghe thấy bên trong không có tiếng động, họ vừa định đi vào thì đột nhiên nhìn thấy Khúc Chấn Sơ từ trong đó đi ra.

Quần áo trên người chỉnh tề, hai mắt đỏ ngầu, nhìn bề ngoài thì chẳng có gì lạ cả.

Môi anh mím chặt và vẻ mặt rất nghiêm túc.

Anh dùng hai tay ôm chặt An Diệc Diệp vào ngực.

"Ông chủ, ông không sao chứ?"

Quản gia vừa nhìn thấy anh liền vội vàng bước tới, đến gần thì thấy hai tay đang ôm An Diệc Diệp toàn máu là máu.

Có vẻ như là do dùng tay đập vào tường không biết bao nhiêu lần, cả hai tay đều nát bét, trông vô cùng đáng sợ.

Anh không thèm nhìn bất cứ ai chỉ ôm An Diệc Diệp đi ra ngoài.

An Diệc Diệp nằm bất động trong lòng và vùi mặt vào ngực anh.

Một đám vệ sĩ nhìn bọn họ rời đi, sau đó quay đầu nhìn quản gia cùng Chiết Lam.

Chiết Lam nhíu mày, nói: "Thu dọn chỗ này trước đã.”

Nói xong anh và quản gia dẫn đầu đi vào trước.

Chiết Lam liếc thấy trên giường vẫn còn Tiêu Nhĩ Giai đang bị tác dụng của thuốc tra tấn, ánh mắt anh ta không chút dao động, chỉ huy mấy tên vệ sĩ.

"Đưa đi bệnh viện."

Vài người vội vã bước vào, quấn cô ta trong tấm khăn trải giường rồi trực tiếp khiêng đi.

Quản gia cầm lấy chai thuốc trợn tròn mắt sợ hãi.

"Trợ lý Chiết, chẳng lẽ ông chủ đã bị người này ép uống hết bình thuốc sao?”

Ông ta lắc lắc cái chai trong tay, bên trong có tổng cộng hơn mười viên!

Khúc Chấn Sơ đã uống nhiều như vậy mà sao vẫn có thể giữ được bình tĩnh suốt cả đêm nhỉ!

Chiết Lam chỉ chỉ góc nhà, không nói gì!

Quản gia quay đầu nhìn, liền thấy bức tường trong góc bê bết máu!

Một số vôi trên tường còn rớt xuống lả tả.

Như thể bị người ta đấm vào cả đêm vậy!

Quản gia hít vào một hơi lạnh toát.

Chỉ nhìn vào bức tường trước mặt, ông cũng có thể tưởng tượng ra được.

Đêm qua, Khúc Chấn Sơ trói Tiêu Nhĩ Giai vào giường xong tự mình chui vào góc nhà để chống cự lại tác dụng của thuốc như thế nào.

Khi không kiềm chế được thì sẽ nện một đấm vào tường, để lại từng dấu máu vẫn còn đang chảy đầm đìa.

Cứ như vậy mà trải qua cả đêm.

Ngay cả ông ta cũng nhịn không được mà cảm thán.

"Ông chủ thật là…"

Khúc Chấn Sơ mang theo An Diệc Diệp trực tiếp leo lên xe, nhưng không có đặt cô xuống, mà ôm cô ngồi thẳng vào ghế lái.

An Diệc Diệp ngồi trên đùi anh, xuyên qua lớp quần áo, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp của Khúc Chấn Sơ đã cứng như đá.

Cô không sao tưởng tượng được, Khúc Chấn Sơ rốt cuộc đã dùng sức mạnh lớn nhường nào mới có thể qua được một đêm.

Biểu cảm trên gương mặt anh căng thẳng, động tác nổ máy xe gạt cần số đâu vào đấy.

Xe cứ như vậy mà chạy đi.

An Diệc Diệp lo lắng nhìn anh.

"Không cần chờ quản gia và mọi người sao?”

Khúc Chấn Sơ không nói lời nào.

Ngay sau đó, cô phát hiện ra Khúc Chấn Sơ không lái xe đến bệnh viện.

"Anh muốn đi đâu? Sao không đến bệnh viện?”

Khúc Chấn Sơ ôm eo cô kéo sát vào cơ thể của mình.

An Diệc Diệp mở to mắt sợ hãi trước những thay đổi rõ ràng trên cơ thể anh, và cô thậm chí không thể cử động.

Sáng sớm, trên đường dường như không một bóng xe.

Khúc Chấn Sơ lái xe rất vững vàng, chậm rãi ngừng lại trước đèn đỏ, vừa cúi đầu đã đè An Diệc Diệp lên tay lái rồi hôn.

Chờ đèn đỏ vừa chuyển màu xanh, anh lại buông cô ra tiếp tục lái xe đi.

Tốc độ nhịp nhàng khiến An Diệc Diệp cũng thấy đáng sợ.

Cô thừa biết Khúc Chấn Sơ bị người người ta ép uống cả lọ thuốc, đến bây giờ vẫn chưa được giải.

Nhưng lúc này anh lại rất bình tĩnh.

Bình tĩnh một cách đáng sợ.

Giống như sự yên tĩnh trước khi cơn bão ập tới vậy.