Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 143: Được không?



Xe chậm rãi đi vào lâu đài cổ, rồi từ từ dừng lại.

Khúc Chấn Sơ ôm An Diệc Diệp bước xuống xe, bước từng bước đi vào trong lâu đài cổ.

Một tay anh đỡ lưng An Diệc Diệp, tay còn lại thì nâng mông cô, hệt như ôm trẻ con đi vào trong.

Dọc đường, người làm vườn và nữ đầu bếp đang cắm cúi làm việc, vừa nhìn thấy bọn họ đều bị dọa mở to hai mắt nhìn.

Khúc Chấn Sơ vẻ mặt không đổi, vững vàng đi vào trong.

An Diệc Diệp hơi cúi đầu, rúc vào trong ngực anh.

Bước từng bước vững chãi đi xuyên qua phòng khách, rồi đi thẳng tới phòng ngủ trên tầng ba.

Nhìn thấy cửa phòng dần dần đến gần, An Diệc Diệp không khỏi cảm thấy căng thẳng.

"Khúc Chấn Sơ..."

Chỉ một tiếng gọi khẽ, nhưng lập tức khiến Khúc Chấn Sơ vẫn luôn hờ hững bất giác rung động.

Anh hơi dừng bước chân một chút.

An Diệc Diệp vừa ngẩng đầu, môi lưỡi đã lập tức bị phong bế.

Nụ hôn mãnh liệt dường như muốn đốt cháy An Diệc Diệp, dường như là đột ngột sôi trào lên.

Trong đôi mắt sâu hun hút của Khúc Chấn Sơ, cảm xúc vẫn luôn bị đè nén tận nơi sâu thẳm trào ra mãnh liệt như hồng thủy.

Cả tầng ba không có bất kỳ người nào, từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Khúc Chấn Sơ.

Hai tay An Diệc Diệp bị bắt lấy, mười ngón xiết chặt, áp trên mặt đất.

Cô trợn to hai mắt, thấy được điên cuồng trong mắt Khúc Chấn Sơ, đôi mắt anh đỏ ngầu giống như bị nhiễm máu tươi.

Sau khi hôn thật lâu, cuối cùng anh mới tiếp tục bế An Diệc Diệp lên, đặt cô lên giường.

Ánh mắt anh có sự tàn phá bừa bãi của gió bão, dây cung có tên lý trí cuối cùng trong đầu căng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa.

Khúc Chấn Sơ đứng bên giường, hai tay vì dùng sức quá độ mà khẽ run lên.

Anh bỗng nghiêng người, đầu rũ xuống bên tai An Diệc Diệp:

"Được không?"

Dù cơ thể đã đạt đến cực hạn, anh cũng muốn nhận được sự đồng ý của người trước mặt.

Anh vừa mở miệng, giọng khàn khàn ép tới rất thấp, âm thanh giống như đang chịu áp lực cực lớn, phải dùng hết sức lực toàn thân mới thốt ra được.

An Diệc Diệp giơ tay lên, chạm phải cánh tay cứng rắn căng cứng như đá của Khúc Chấn Sơ.

Trong lòng cô cảm thấy đau nhói, cô không nói gì, mà hơi ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh.

Cả người Khúc Chấn Sơ chấn động, dây cung trong đầu lập tức đứt đoạn.

Anh ôm An Diệc Diệp, rồi nhấc chăn trùm lên hai người.

Quản gia và Chiết Lam đưa Tiêu Nhĩ Giai đi bệnh viện, sau khi quay về thì dặn dò tất cả mọi người cả ngày hôm nay không được lên tầng ba, rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Mọi người đều ăn ý không lên tầng, mà mãi cho đến chạng vạng tối người trên tầng mới lộ diện.

An Diệc Diệp ngâm mình trong bồn tắm, trên người toàn là vết hôn xanh tím.

Cô chật vật tắm rửa một lát, khi ra ngoài thì Khúc Chấn Sơ đã mở cửa sổ, không khí tươi mát thổi vào, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái.

Quay đầu trông thấy An Diệc Diệp, anh lập tức bước nhanh tới.

Anh cởi trần, chỗ eo lưng quần hờ hững, nhìn vừa gợi cảm lại rắn chắc, anh bế An Diệc Diệp lên.

"Không phải đã nói anh sẽ vào đưa em ra sao?"

An Diệc Diệp đỏ bừng mặt, không nói gì.

Khúc Chấn Sơ đặt cô lên giường, lại cúi đầu hôn xuống khóe miệng cô một cái.

Bắt đầu chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, nhưng lại không khống chế nổi càng hôn càng sâu.

An Diệc Diệp bị dọa, vội vàng rúc về phía sau co lại, đưa tay đẩy lồng ngực anh mấy cái.

"Không muốn nữa..."

Âm thanh cô phát ra hệt như tiếng mèo con, cả người vội rút vào trong chăn.

Khúc Chấn Sơ cong khóe môi, bật cười.

Bị anh cười, An Diệc Diệp càng ngại ngùng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.

An Diệc Diệp vội quay đầu nhìn lại.

Khúc Chấn Sơ kéo đầu cô quay lại.

"Anh bảo bọn họ mang đồ ăn lên đấy."

Dứt lời, anh đi đến mở cửa, nhận khay đồ ăn từ tay nữ đầu bếp.

An Diệc Diệp nằm trong chăn giả chết.

Một lát sau, Khúc Chấn Sơ mới đi tới, cách chăn vỗ mông cô.

"Trước tiên ăn chút đồ đã."

An Diệc Diệp thò đầu ra.

Khúc Chấn Sơ đút đồ ăn và canh cho cô.

"Em no chưa?"

An Diệc Diệp gật đầu, anh lại tiện thể ăn sạch sẽ mọi thứ, rồi đặt khay ăn sang một bên.

"Em còn mệt không?" Khúc Chấn Sơ lại hỏi.

An Diệc Diệp lắc đầu.

"Không buồn ngủ."

"Vậy thì tốt."

Khúc Chấn Sơ kéo cô dậy.

"Chúng ta bắt đầu tính toán sổ sách nhé."

"Cái gì?" An Diệc Diệp đầu óc mơ hồ.

Khúc Chấn Sơ nói: "Tại sao em gặp mặt Mai Ấn Cầm mà không nói anh biết?"

Nghe vậy, An Diệc Diệp lập tức có chút chột dạ cúi đầu xuống.

"Nhìn anh!"

Khúc Chấn Sơ nắm cằm cô, nâng mặt lên.

"Em đã nhận được hai phong thư, trên đó viết địa điểm và thời gian, bảo em đến, em sợ anh lo lắng, nên mới không nói cho anh biết."

"Nhưng khi em đến đó thì mới biết được thư trên tay em không phải Mai Ấn Cầm viết, mà Mai Ấn Cầm nói anh ấy vì nhận được thư của em nên mới đến."

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, gió lốc nơi đáy mắt đang nổi lên.

"Bị lừa hả?"

Nơi khác, tình trạng của Tiêu Nhĩ Giai khi được đưa vào bệnh viện lập tức truyền khắp thủ đô.

Vệ sĩ dưới trướng Khúc Chấn Sơ không kiên nhẫn đến mức giúp cô ta sửa sang quần áo trên người, mà trực tiếp dùng ga giường bọc cô ta đưa đến bệnh viện.

Khi bác sĩ kéo ga giường ra, thì đập vào mắt là dáng vẻ Tiêu Nhĩ Giai quần áo tả tơi, mặt mũi ửng hồng, vừa nhìn đã biết là đã xảy ra chuyện gì.

Các bác sĩ nhanh chóng kê thuốc, nhưng ngay khi dược tính trên người Tiêu Nhĩ Giai được giải thì chuyện này cũng đã truyền khắp thủ đô rồi.

Vừa sáng sớm, Tần Ngự Miên và Tiêu Hàm Tuyên đã dậy, còn nằm mơ giữa ban ngày, nghĩ đến sau khi Tiêu Nhĩ Giai trở về thì có thể suôn sẻ vào ở nhà họ Khúc rồi.

Nhưng mà bọn họ không ngờ, chờ suốt buổi sáng, chẳng chờ được Tiêu Nhĩ Giai, mà lại chờ được tin tức xấu như thế.

Hai người tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vã đi bệnh viện.

Dù bây giờ trong mắt người ngoài, Tiêu Nhĩ Giai chỉ là họ hàng xa của bọn họ, nhưng chuyện như này vừa truyền ra, vẫn có người đâm chọc sau lưng nhà họ Tiêu bọn họ.

Nửa đời người, hai người đều nở mày nở mặt, lần đầu bị người ta mắng như vậy, dọc đường đi tới sắc mặt càng ngày càng đen.

Khi vào phòng bệnh, thấy Tiêu Nhĩ Giai đã tỉnh.

Tần Ngự Miên xông lên, giơ tay tát cô ta một tát.

"Con hãy xem chuyện tốt mà con làm ra đi!"

Tiêu Nhĩ Giai cũng vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn đang khó chịu thì bị đánh nên cảm thấy mờ mịt, vô cùng tức tối kêu lên.

"Mẹ, mẹ làm sao thế? Sao lại đánh con?"

"Con còn không biết xấu hổ mà còn hỏi à? Con biết bây giờ bên ngoài đang lan truyền tin đồn về con như thế nào không?"

Tần Ngự Miên đứng bên giường, chỉ tay vào Tiêu Nhĩ Giai.

"Nói con quyến rũ anh rể Khúc Chấn Sơ của mình không thành, bị cậu ta trực tiếp ném ra ngoài."

"Nói bậy!" Tiêu Nhĩ Giai tức giận cất cao giọng: "Con mới là bà Khúc thật sự!"

"Ai biết? Ai rõ ràng? Bọn họ đều nghĩ con bé chết tiệt kia mới là bà Khúc, con chẳng qua chỉ là họ hàng xa của nhà họ Tiêu mà thôi, chẳng là cái thá gì cả."

Tiêu Hàm Tuyên cau mày, xua tay.

"Được rồi, đừng nói nữa."

Ông ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhĩ Giai, vẻ mặt nghiêm túc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"