Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 46: Khiêm tốn đã nói đâu?



An Diệc Diệp không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chống đỡ ánh mắt của mọi người để đi tới.

Cô nhìn chiếc xe trước mắt, còn có cách ăn mặc kích động đám đông của quản gia.

"Quản gia, tôi nhớ sáng nay không phải là chiếc xe này mà."

Chiếc xe buổi sáng nhìn qua còn có chút khiêm tốn, quản gia cũng không mặc trang phục này mà là bộ vest bình thường.

Bây giờ vừa nhìn, thấy thế nào cũng giống như ông ấy bước ra từ trong bức ảnh thời kỳ dân quốc vậy.

Quản gia cung kính khẽ gật đầu.

"Đây là cậu chủ căn dặn."

Thật ra anh không có nói.

Sau khi Khúc Chấn Sơ rời khỏi trường học liền gọi điện thoại thẳng cho quản gia căn dặn buổi chiều đi đón người phải chuẩn bị tốt một lần nữa.

Quản gia làm việc bên cạnh Khúc Chấn Sơ nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ ý của anh.

Sau đó ông không chút do dự tìm ra chiếc xe sang trọng lại khiêm tốn nhất trong ga ra, còn thay bộ quần áo chỉ mặc trong các trường hợp quan trọng.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn tới càng lúc càng nhiều, An Diệc Diệp vội vàng lên xe.

Lúc này quản gia mới nói: "Cô Tiêu, sau này cô cứ để cho chúng tôi đưa cô vào trong đi."

An Diệc Diệp hơi do dự.

"Dùng chiếc xe này à?"

Quản gia trầm ngâm nói: "Nếu Cô Tiêu không thích, tôi sẽ bảo tài xế đổi một chiếc xe khác."

An Diệc Diệp cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi."

Vì vậy, ngày hôm sau An Diệc Diệp cầm theo sách vở cần học ngày hôm nay đi ra.

Đập vào mắt cô là quản gia mặc bộ vest, thắt nơ đứng ở bên ngoài.

Ở bên cạnh ông là một chiếc xe màu xanh lam.

Dựa theo hiểu biết ít ỏi của An Diệc Diệp về xe vẫn biết rất rõ ràng chiếc xe Bugatti Type57SC Atlantic trước mắt này được sản xuất vào năm 1936, trước mắt trên thế giới chỉ có ba chiếc.

Nó được gọi là chiếc xe cổ đắt giá nhất từ trước tới nay, cũng là chiếc xe có kiểu dáng đẹp nhất.

Theo tài liệu trước đó, giá của chiếc xe này là hơn ba chục triệu đô la...

Lái chiếc xe như vậy ra ngoài, chắc chắn sẽ càng làm cho người ta chú ý hơn chiếc Rolls Royce Phantom ngày hôm qua.

Tỉ lệ quay đầu lại nhìn chắc là một nghìn phần trăm mất!

An Diệc Diệp nhíu mày, lần lữa không muốn lên xe.

Quản gia ở bên cạnh nhắc nhở.

"Cô Tiêu, sắp đến giờ đi học rồi."

An Diệc Diệp không cam lòng hỏi: "Không còn chiếc xe nào khác à?"

Quản gia tận tụy với công việc nói: "Cô Tiêu không thích, ngày mai tôi có thể đổi cho cô một chiếc khác, nhưng hôm nay thì không kịp nữa rồi."

"Sao lại không kịp? Không phải còn hơn nửa giờ nữa sao?"

Quản gia mỉm cười.

"Ga ra của cậu chủ không ở đây, đi qua đi lại sẽ mất hai mươi phút, đến lúc đó mới đi thì sẽ muộn mất."

Nói vậy, hôm nay cô chỉ có thể ngồi chiếc xe này đi thôi à?

An Diệc Diệp bất đắc dĩ lên xe.

"Quản gia, hôm nay ông thật sự muốn đưa tôi vào trong sao? Thật ra ông dừng ở bên ngoài, cách trường học một hai con đường gì đó cũng được mà."

Quản gia trả lời kín kẽ không lọt một giọt nước.

"Đây là căn dặn của ngài ấy."

Tám rưỡi sáng, một chiếc xe cổ màu lam nhạt chậm rãi di chuyển qua cổng trường với kiểu dáng phục cổ, thiết kế bắt mắt đã lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Đây là một căn nhà siêu cao cấp đang chạy nhanh ở trên đường đấy.

Chiếc xe vẫn chạy về phía trước, đến mãi cửa phòng học kinh doanh mới dừng lại.

Quản gia xuống xe trước, mở cửa với động tác đầy tao nhã.

"Cô Tiêu, buổi chiều tôi sẽ tới đón cô cũng vào giờ ấy."

"Ừ."

An Diệc Diệp vừa bước xuống xe đã cảm nhận được ánh mắt còn nóng bỏng hơn trước gấp mấy lần.

Cô vội vàng trả lời quản gia một tiếng, sau đó liền lo cúi đầu, trốn vào trong phòng học.

Cô không để ý tới ánh mắt của những người khác, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.

Mấy người hôm qua hẹn cô đi xem hòa nhạc vừa nhìn thấy cô đã đi tới.

"Nhĩ Giai, cậu thật sự không đi xem hòa nhạc sao?"

An Diệc Diệp lắc đầu.

"Tôi thật sự không có thời gian."

Đối phương lại không hề chú ý, đi qua thân mật ôm lấy tay của cô.

"Cậu không đi cũng không sao, cậu giúp chúng tôi xin vé của Mai Ấn Cầm đi, chúng tôi tự qua đó là được."

An Diệc Diệp nhíu mày, cảm giác không quen với hành động thân mật của cô ta.

"Nhưng tôi đã rất lâu không liên lạc với Ấn Cầm rồi, tôi cũng không muốn làm phiền anh ấy."

Mấy người nhìn nhau, tròng mắt xoay chuyển.

"Cậu đừng có nói đùa nữa, Nhĩ Giai. Chỉ cần một câu nói của cậu, anh ấy chắc chắn sẽ bằng lòng, chúng tôi đều là fan ca nhạc của anh ấy, muốn đi ủng hộ cho anh ấy thôi."

"Thật sự không được đâu..."

Mấy người thấy An Diệc Diệp hoàn toàn không dao động thì thay đổi sắc mặt, đứng lên.

"Tôi biết rồi, có phải cậu cho rằng chúng tôi không có tiền mua vé đúng không? Như vậy đi, cậu đưa vé cho chúng tôi, chúng tôi trả tiền cho cậu, thế nào?"

"Không phải, tôi thật sự không giúp được các cô chuyện này đâu."

Nhưng đối phương căn bản không nghe lọt tai lời giải thích của An Diệc Diệp.

"Vậy là cô không muốn giúp chứ gì? Cô có gì đặc biệt hơn người chứ? Chúng tôi nhờ cậy cô suốt hai ngày mà ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cô cũng không giúp."

"Thật vô nghĩa, tôi nói này Tiêu Nhĩ Giai, có phải cô căn bản không không quen biết Mai Ấn Cầm, chỉ muốn đùa giỡn chúng tôi đúng không?"

An Diệc Diệp mím môi không nói lời nào.

"Về sau cô có chuyện gì cũng đừng tới nhờ chúng tôi giúp đỡ đấy."

Mấy người hừ lạnh một tiếng, ném lại một câu rồi xoay người rời đi.

Tiết cuối cùng là tiết thể dục.

Dựa theo chương trình học mà Tiêu Nhĩ Giai đã đăng ký, cô ta chọn chính là bóng chuyền.

An Diệc Diệp mới đến sân bóng chuyền đã thấy Nhạc Minh Hân và mấy người hôm trước bảo cô cùng đi xem hòa nhạc đều ở đó.

Bọn họ tập trung lại một chỗ, không biết đang nói gì, còn liên tục nhìn về phía An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp hoàn toàn không biết gì về bóng chuyền, còn đang tìm hiểu.

Mấy người kia lại đi tới, mỉm cười đề nghị với thầy giáo.

"Thầy, hôm nay thầy cho phân tổ thi đấu được không? Vừa vặn có thể để cho bọn em hiểu rõ về nhau một chút."

Thầy giáo hài lòng gật đầu.

"Được, nhưng các em phải nhớ kỹ, đầu tiên là hữu nghị, thứ hai mới là thi đấu đấy."

"Em biết rồi."

Mấy người kia cao hứng nhìn xung quanh rồi giống như tùy ý giơ tay lên, chỉ về phía An Diệc Diệp.

"Tiêu Nhĩ Giai, nếu cô đã đăng ký học bóng chuyền thì chắc hẳn rất lợi hại nhỉ? Chúng ta thi đấu một trận chứ?"

An Diệc Diệp căn bản không biết gì bóng chuyền nên định từ chối.

Đối phương lại cười nói: "Cô đừng vội từ chối, chúng ta chỉ luyện tập một chút thôi, cô sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?"

Thầy giáo ở bên cạnh cũng bắt đầu hát đệm.

"Đúng vậy, Tiêu Nhĩ Giai, em lại ra đấu một trận đi."

An Diệc Diệp nhíu mày, một lúc sau cuối cùng mới gật đầu.

Mấy người trong lớp chủ động báo tên, muốn lập đội cùng An Diệc Diệp.

Mấy phút sau, An Diệc Diệp lại cùng mấy người Nhạc Minh Hân đứng ở hai phía của sân quần vợt.

Một tiếng còi vang lên, Nhạc Minh Hân phát bóng.

Cô ta liếc nhìn An Diệc Diệp và lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó chợt nhảy lên, phát bóng về phía cô!

Quả bóng chuyền bay qua không trung, lao thẳng về phía An Diệc Diệp.

Thông thường khi phát bóng đều tương đối chậm, sẽ không mạnh như vậy!

Quả bóng mang theo xung lượng mạnh mẽ thoáng cái đã tới trước mặt An Diệc Diệp.

Bộp!

Quả bóng đập mạnh vào trên vai của An Diệc Diệp!

An Diệc Diệp gập người, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Quả bóng rơi xuống bên cạnh.

An Diệc Diệp cảm giác vai mình như muốn nứt ra, mãi một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi.

Nhạc Minh Hân kinh ngạc che miệng, giả vờ lo lắng.

"Ái chà, cô cũng thật bất cẩn, không sao chứ?"

- -----------