Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 47: Không phải lần nào cũng là cô thắng



Mấy người trước đó bảo An Diệc Diệp cùng đi xem hòa nhạc thấy thế, đều mỉm cười.

"Hóa ra cô không biết đánh bóng chuyền à? Tôi còn tưởng cô cái gì cũng biết chứ."

"Đúng vậy, không biết còn ra vẻ ta đây làm gì?"

"Cô còn có thể đứng lên không đấy? Đừng dây dưa nữa, còn đánh nữa hay thôi đây?"

"Ái chà, sao cô dám nói chuyện với cô ta như thế, cẩn thận cô ta nói chúng ta bắt nạt cô ta, đuổi chúng ta ra khỏi trường đấy."

Mấy người đó nói xong lại đắc ý cười.

Thầy giáo thể dục quay đầu về phía bên này.

"Em kia, em còn đánh nữa không?"

"Đánh!"

An Diệc Diệp khó nhọc đứng lên, cắn chặt răng nói.

Nhạc Minh Hân và mấy người nhìn nhau, đập nhẹ vào quả bóng chuyền trong tay.

"Đánh thì đánh, có điều đến lúc đó đừng nói chúng tôi bắt nạt cô đấy."

Cô ta đập quả bóng chuyền trong tay, lại giống như vừa rồi, trực tiếp đập về phía An Diệc Diệp!

Người cùng đội với An Diệc Diệp đều không dám can thiệp, tất cả đều rúc vào một góc trong sân.

Cho dù biết Nhạc Minh Hân cố ý, các cô ấy cũng không dám can thiệp.

Bóng chuyền đập tới trước mặt, An Diệc Diệp cắn chặt răng, đưa tay đón.

Quả bóng chuyền mang theo lực mạnh đập thẳng xuống cổ tay!

Hai tay An Diệc Diệp khẽ rung lên, quả bóng bay ra ngoài, lao ra khỏi đường giới hạn.

Cô mím môi, cố chịu đựng đau đớn trên tay, không nói một lời lại nhặt quả cầu và phát bóng!

Quả bóng xoay tròn trên không trung, rơi vào trong tay Nhạc Minh Hân.

Cô ta nhìn An Diệc Diệp, cười lạnh rồi đập mạnh một cái, lại là một lần bóng kill* đánh qua!

*Kill: (giết chết) là từ thông tục để chỉ đợt tấn công mà đối phương không thể trả được bóng đồng nghĩa với việc ghi được điểm.

An Diệc Diệp hơi khuỵu gối xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn quả bóng chuyền.

Cô chợt nhảy lên cao!

Tay giơ lên!

Đập!

Bộp!

Tiếng lòng bàn tay và qua bóng chuyền va chạm rất mạnh!

Quả bóng chuyền bắn qua, lại bay về phía Nhạc Minh Hân!

Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn.

Từ tình hình lúc trước có thể thấy An Diệc Diệp chắc hẳn không biết gì về bóng chuyền.

Nhưng mới mấy phút ngắn ngủi, không ngờ cô đã đón được một bóng kill mạnh của Nhạc Minh Hân!

Nhạc Minh Hân căn bản không ngờ An Diệc Diệp có thể đỡ được.

Chờ tới khi quả bóng bay đến trước mắt, cô ta cuối cùng mới kịp phản ứng, vội vàng giơ tay ngăn cản.

Nhưng đã không kịp nữa rồi!

Quả bóng chuyền đập vào trên người Nhạc Minh Hân!

Bộp!

Lực va chạm cực lớn, đập cho cô ta phải lùi lại hai bước, chật vật đến mức ngã xuống đất.

Quả bóng chuyền bay sang một bên, nảy vài cái trên mặt đất rồi lăn vào trong góc.

Lòng bàn tay An Diệc Diệp đập bóng đã đỏ bừng, mấy chỗ bị đập trên người đang đau âm ỉ.

Nhưng ánh mắt cô càng kiên định và cương quyết hơn.

Mồ hôi từ trên trán lăn xuống.

Cô mím chặt môi.

"Không phải lần nào cũng là cô thắng."

Sẩm tối, An Diệc Diệp rón rén đi qua phòng khách vào trong.

Cho dù trước khi trở về, cô đã đã rửa qua nhưng vết bẩn trên quần áo, hai tay sưng đỏ vẫn làm cô có vẻ vô cùng chật vật.

"Đứng lại!"

Giọng nói lạnh lùng từ phía sô pha bên kia vọng đến.

An Diệc Diệp dừng lại, quay đầu thấy Khúc Chấn Sơ ngồi ở trong phòng khách.

Dưới ánh sáng mờ tỏ, các đường nét trên gương mặt chẳng khác nào được chạm khắc của anh lại giấu trong bóng tối có vẻ ảm đạm khó hiểu.

"Ngài Khúc."

An Diệc Diệp cúi đầu, không dám nhìn anh.

"Qua đây."

Anh ra lệnh một tiếng, An Diệc Diệp chỉ đành đi tới.

Khúc Chấn Sơ quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng lại một lát ở mấy chỗ có vết bẩn trên người cô.

"Cô đi học hay đi đánh nhau vậy?"

An Diệc Diệp lau mồ hôi trên trán.

"Tôi đánh bóng chuyền với bọn họ."

Khi cô giơ tay lên, lòng bàn tay sưng đỏ liền đập vào mắt.

Khúc Chấn Sơ hơi nheo mắt lại.

"Tay cô làm sao vậy?"

An Diệc Diệp sửng sốt, vội vàng giấu tay ra sau người.

"Tôi không cẩn thận bị ngã một cái."

Khúc Chấn Sơ tinh mắt nhìn thấy được mồ hôi lấm tấm trên trán của An Diệc Diệp.

Đôi môi mỏng của anh nhếch lên.

"Ngu ngốc."

Trong lòng An Diệc Diệp chợt lạnh, đầu càng cúi thấp hơn.

"Tôi muốn đi tắm..."

Chờ An Diệc Diệp đi rồi, Khúc Chấn Sơ mới thu hồi ánh mắt lại.

Anh lấy điện thoại di động ra, bấm gọi vào một số điện thoại.

"Hôm nay cô ấy đã làm gì?"

"Nhà họ Nhạc à?"

Khóe miệng Khúc Chấn Sơ hơi nhếch lên, trong mắt hoàn toàn không có ý cười, chỉ có ánh sáng sắc bén ép người!

"Có quá nhiều sản nghiệp gia tộc trên thị trường, đã đến lúc nên rửa sạch một lần rồi."

Khúc Chấn Sơ cúp máy, ngón tay nghịch chiếc điện thoại di động.

Nhớ tới dáng vẻ nói dối của An Diệc Diệp vừa rồi, anh lại hừ lạnh một tiếng.

Đúng là đồ ngu ngốc.

Ở nước ngoài thì lớn lối, sao về trở về lại bị bắt nạt thành như vậy chứ?

An Diệc Diệp ở gian phòng thay quần áo, chợt nghe có tiếng gõ cửa.

Quản gia đứng ở cửa, trong tay cầm một bình thuốc phun sương.

"Đây là do ngài ấy căn dặn tôi đưa tới."

An Diệc Diệp cầm lấy xem, đó là thuốc giúp giảm sưng, giảm đau.

Khúc Chấn Sơ đưa tới à?

Quản gia không nhanh không chậm gật đầu ra hiệu.

An Diệc Diệp đóng cửa lại, phun thuốc lên những chỗ bị thương trên người, lúc này mới đi tới nhà ăn.

Khúc Chấn Sơ vẫn như mọi khi, không có ở nhà ăn. Cô ngồi xuống mới phát hiện ra bộ đồ ăn của mình được đổi lại thành dùng thìa ăn cơm.

Đây cũng là do Khúc Chấn Sơ căn dặn sao?

An Diệc Diệp cầm lên nhìn và khẽ mỉm cười.

Liên tục mấy ngày, bộ đồ ăn trong nhà đều bị đổi lại thành thìa.

Không biết có phải cô đầu bếp nhận được mệnh lệnh gì không mà thức ăn mỗi ngày đều rất thanh đạm, đều có thể dùng thìa để ăn.

Qua vài ngày, vết thương trên người cô cũng đã đỡ hơn.

Kỳ lạ chính là Nhạc Minh Hân và mấy người khác luôn gây rắc rối cho cô lại trở nên an phận, không hề có hành động gì.

Thậm chí bọn họ nhìn thấy cô từ phía xa cũng nhanh chóng rời đi.

Cô sinh viên ngồi ở phía trước lặng lẽ nói cho An Diệc Diệp biết, sản nghiệp nhà họ Nhạc đang bị chèn ép, ngay cả Phó hiệu trưởng Nhạc cũng bị tạm thời cách chức.

"Nghe nói là nhà họ Khúc bắt đầu trước, qua một lượt chèn ép, cả nhà họ Nhạc cũng sắp sụp đổ rồi."

Cô ấy vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của An Diệc Diệp, rõ ràng đang nghi ngờ có phải chuyện này có liên quan đến cô không.

Ai cũng biết mấy hôm trước, Nhạc Minh Hân và mấy người kia mượn cớ đánh bóng chuyền để chỉnh An Diệc Diệp một trận.

Mới qua vài ngày, trong nhà mấy người này đều xảy ra chuyện, nói không có vấn đề gì thì cũng không thể tin được.

"Cô nói xem, có phải là ngài Khúc trả thù cho cô hay không?"

"Tôi không biết."

An Diệc Diệp mỉm cười, lại tập trung vào quyển sách giáo khoa.

Hết giờ học, An Diệc Diệp mới ra khỏi phòng học đã thấy có một đám người tụ tập ở trước mặt.

An Diệc Diệp vòng qua bọn họ, tò mò liếc nhìn.

Đúng lúc cô lại nhìn thấy Khúc Diên Nghị đứng giữa đám người đó.

Khúc Diên Nghị nhìn thấy cô liền vẫy tay và đi tới.

"Khi quay về trường học, tôi đã đoán có thể gặp cô không. Không ngờ thật sự lại để tôi gặp được."

Trên mặt cậu ta lộ ra một nụ cười cởi mở. "Sao vậy? Cô ở Nhu Tinh đã quen chưa?"

Mấy người mặc áo vest cũng đi tới.

Khúc Diên Nghị kéo An Diệc Diệp nói với bọn họ: "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Tiêu Nhĩ Giai."

Mấy người đều gật đầu.

"Biết rồi, biết rồi, chúng tôi nghe tiếng đã lâu."

An Diệc Diệp khẽ gật đầu, tức giận nói: "Diên Nghị, sao cậu lại ở đây vậy?"

"Trước kia tôi là sinh viên Nhu Tinh, vừa tốt nghiệp."

Năm nay Khúc Diên Nghị hai mươi hai tuổi, đúng là tuổi vừa tốt nghiệp.

Trước đó An Diệc Diệp không nghĩ tới, nếu Khúc Diên Nghị là con cháu nhà họ Khúc, tất nhiên cũng sẽ học ở Nhu Tinh.

- -----------