Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 48: Quen biết cũ ở cô nhi viện



Khúc Diên Nghị đặt tay lên vai cô.

"Tôi rất quen thuộc Nhu Tinh, nếu cô có gì khó khăn, có thể trực tiếp nói cho tôi biết."

An Diệc Diệp không nhịn được cười với cậu ta.

"Tôi không gì khó khăn cả, trường học cũng rất tốt."

"Được rồi, nếu cô có vấn đề chắc chắn phải nói cho tôi biết đấy. Bây giờ tôi còn có chút việc, không thể đưa cô về được."

"Không sao, quản gia sẽ đến đón tôi."

Khúc Diên Nghị khẽ gật đầu, dẫn một đám người xoay người rời đi.

An Diệc Diệp nhìn theo bóng lưng cậu ta.

Khúc Diên Nghị khác với Khúc Chấn Sơ, cậu ta cho người khác cảm giác nhiệt tình lại ôn hòa, hẳn có rất nhiều người thích ở bên cạnh cậu ta.

"Ngài Khúc thật lợi hại, nghe nói anh ấy vừa tốt nghiệp đã vào Khúc thị, bây giờ trên tay còn có một hạng mục lớn đấy!"

"Đúng vậy, khu ngoại thành lúc trước nói sắp mở rộng đã được nhà họ Khúc và nhà họ Tiêu cùng hợp tác, chắc chắn có thể nhanh chóng hoàn thành thôi. Hai ngày trước ba tôi còn nói phải nhanh chân đến xem đấy."

An Diệc Diệp nghe đến đây thì khiếp sợ quay đầu, giữ lấy người vừa nói chuyện hỏi.

"Các người vừa nói gì? Khi ngoại thành là chỗ nào vậy?"

Đối phương bị giật mình.

"Nhà họ Khúc hợp tác với nhà họ Tiêu... cô không biết sao?"

An Diệc Diệp lắc đầu, vội vàng hỏi: "Có phải là chỗ có cô nhi viện không?"

"Hình như là vậy..."

Sắc mặt An Diệc Diệp chợt biến đổi.

"Không thể nào, ông ta rõ ràng đã hứa với tôi..."

Sắc mặt cô trắng bệch, hoảng hốt xoay người chạy ra ngoài.

Xe Nhà họ Khúc đỗ ở cửa, quản gia đứng ở bên cạnh.

An Diệc Diệp chợt đổi hướng, lén tránh qua bên cạnh và chạy về phía cô nhi viện.

Cô nhi viện Thần Hi ở ngoại thành phía tây, nửa tháng trước, ở đây đã bắt đầu bị phá bỏ và di rời.

Các tòa nhà xung quanh đều đã được san thành bãi đất bằng phẳng, chỉ còn lại có đất và đống đổ nát.

Ở giữa đống đổ nát này chỉ còn lại có một căn nhà cũ hai tầng.

Trên cổng treo một tấm biển, trên đó viết năm chữ………Cô nhi viện Thần Hi.

Cửa lớn đóng chặt, một trận gió thổi qua làm bụi bay mù mịt, mang đến cảm giác hiu quạnh.

An Diệc Diệp đi tới gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa mới lặng lẽ được hé ra một chút.

Một gương mặt nhỏ nhắn thò ra.

Vừa nhìn thấy An Diệc Diệp đứng ngoài cửa, đôi mắt kia lập tức sáng ngời!

"Chị Diệc Diệp!"

Cô bé vội vàng mở cửa ra, nhào về phía trước, trực tiếp ôm lấy bắp đùi của An Diệc Diệp.

An Diệc Diệp bế cô bé lên, thấy phía sau cửa đã có thêm mấy cái khóa.

"Tiểu Đậu, ở đây bị sao vậy? Vì sao phải khóa cửa?"

"Là dì viện trưởng nói không thể để cho người xấu vào."

An Diệc Diệp nhíu mày.

Mảnh đất này trên danh nghĩa là của viện trưởng Trần. Khi An Diệc Diệp mới đến, ở đây còn không phải là cô nhi viện.

Ban đầu, viện trưởng Trần chỉ nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi lang thang, sau đó càng lúc càng nhiều người mới xin thành lập cô nhi viện tư nhân này.

Khoảng thời gian trước, nhà họ Tiêu muốn xây khu biệt thự cao cấp ở đây nên thu mua đất gần đó, chỉ có viện trưởng Trần là không chịu rời đi.

Tiêu Hàm Tuyên lại bảo người ta lặng lẽ trộm chứng nhận bất động sản và quyền sử dụng đất của cô nhi viện.

Khi An Diệc Diệp rời khỏi cô nhi viện, viện trưởng Trần còn tự trách, lo lắng không biết những đứa trẻ mồ côi sẽ phải đi đâu.

Nhưng Tiêu Hàm Tuyên rõ ràng đã hứa với cô, chỉ cần cô thay Tiêu Nhĩ Giai ở lại nhà họ Khúc, ông ta sẽ không động tới cô nhi viện!

Tiểu Đậu ngây thơ ôm lấy cổ của An Diệc Diệp.

"Chị, bọn họ nói sau này em không thể ở lại đây nữa, chuyện này là thật sao?"

An Diệc Diệp giơ tay khẽ sờ lên gương mặt đỏ bừng của cô bé.

"Sẽ không đâu, có chị ở đây rồi."

Cô đi vào phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đang dựa bàn làm việc, đeo kính lão, động tác thong thả nhưng vô cùng nghiêm túc.

"Viện trưởng Trần."

Viện trưởng ngẩng đầu nhìn tới.

"Diệc Diệp à?"

"Mấy ngày hôm trước cháu đã đi đâu vậy? Sao không có chút tin tức nào thế? Dì còn tưởng cháu xảy ra chuyện gì rồi."

Viện trưởng Trần đi tới, giơ tay kéo An Diệc Diệp lại.

"Cháu quen với một người bạn, mấy ngày nay đều ở trong nhà anh ấy."

Viện trưởng nghe xong liền thở dài, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đặt ở cửa.

"Ôi, cháu dọn ra ngoài cũng tốt, dì thấy chắc không giữ lại được cô nhi viện này nữa rồi."

Bà buồn bã nhìn đám trẻ đang chơi đùa ở bên ngoài, hai mắt đã ướt.

Cô nhi viện này là do một tay bà gây dựng.

Từ đứa bé đầu tiên tới bây giờ đã hơn bốn mươi đứa, hơn mười năm cố gắng, nuôi dưỡng dạy dỗ bao nhiêu đứa trẻ.

An Diệc Diệp chứng kiến qua thời điểm tốt đẹp nhất của cô nhi viện, nhưng chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ nhanh chóng bị phá hủy thôi.

Cô ngồi xổm xuống bên cạnh viện trưởng, cầm tay của bà.

"Sẽ không đâu. Viện trưởng, cháu nhất định sẽ giữ lại được cô nhi viện."

"Diệc Diệp..."

An Diệc Diệp kiên định gật đầu.

"Dì tin cháu đi!"

Sau khi ra khỏi cô nhi viện Thần Hi, An Diệc Diệp càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.

Trời tối dần, không biết quản gia không đón được cô sẽ thế nào?

Còn cả Khúc Chấn Sơ...

An Diệc Diệp đi bộ trở về.

Cô mới vừa đi được một lúc thì có một chiếc xe thể thao màu đỏ chậm rãi dừng lại ở trước mắt.

"Chào cô, xin hỏi cô nhi viện Thần Hi đi hướng này đúng không?"

An Diệc Diệp ngẩng đầu lên, một gương mặt đẹp trai liền đập vào mắt cô.

Hai hàng lông mày cân xứng giống như từng được người cẩn thận chỉnh sửa, đôi mắt màu nâu dưới ánh nắng chiều rực rỡ có vẻ sâu thẳm lại dịu dàng.

Bên góc mắt phải có một nốt ruồi nhỏ càng tăng thêm vẻ quyến rũ của anh ấy, lộ ra sự khác biệt với người thường.

Sóng mắt long lanh có thể khiến vô số trái tim thiếu nữ phải đập loạn.

Nhất là vẻ gợi cảm mê hoặc lòng người trong ánh mắt này khiến anh ấy giơ tay nhấc chân cũng đầy phong cách.

An Diệc Diệp đã nhìn qua gương mặt này trên tạp chí và áp phích vô số lần.

Mai Ấn Cầm?

An Diệc Diệp hơi sửng sốt. Tất cả mọi người biết Mai Ấn Cầm là đứa trẻ mồ côi.

Nhưng chỉ có An Diệc Diệp biết, trước đây Mai Ấn Cầm đã từng ở cô nhi viện Thần Hi một thời gian.

Cô thu hồi ánh mắt của mình.

"Anh đi theo con đường này tới cuối đường thì rẽ trái là tới."

"Cảm ơn, tôi đã rất lâu không tới đây rồi."

Mai Ấn Cầm nói xong lại không rời đi, mà nhìn An Diệc Diệp một lúc.

"Trước đây chúng ta có quen biết nhau không?"

An Diệc Diệp vội vàng lắc đầu, tránh tầm mắt của anh ấy.

"Không có, có lẽ anh nhận sai rồi."

Không đợi đối phương hỏi tiếp, cô liền vội vàng đi về phía trước.

Mai Ấn Cầm nhìn theo bóng lưng của An Diệc Diệp một lát, sau đó mới mở điện thoại ra, mở ra một tấm ảnh.

Trong tấm ảnh là hai đứa trẻ một nam một nữ đứng ở trước ống kính đang tươi cười rạng rỡ.

Đuôi mắt phải của cậu bé có một cái nốt ruồi, tươi cười dịu dàng. Dáng vẻ cô bé có mấy phần tương tự với An Diệc Diệp.

Một tiếng động lớn vang lên, tiếng sấm vang vọng phía chân trời.

Không được mấy phút, bầu trời đã bị mây đen che kín, từng giọt mưa rơi xuống như trút nước.

An Diệc Diệp đứng ở trạm chờ xe bus, nước mưa từ trên nóc chảy xuống từng dòng.

Trời tối rất nhanh, cơn mưa to vừa trút xuống thì đèn đường lại sáng lên.

Nước mưa như một chiếc khăn che kín cả thành phố, có một cô gái trẻ xinh đẹp bi thương.

Đã càng lúc càng muộn nhưng trời vẫn mưa không ngừng.

Điện thoại của cô đã mất từ lâu, sau khi đến Nhà họ Khúc vẫn chưa mua cái mới, bây giờ căn bản không có cách nào liên hệ với Khúc Chấn Sơ và quản gia.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen từ phía xa đi tới, chậm rãi dừng lại ở trước trạm xe buýt.