Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em (Khúc Chấn Sơ)

Chương 49: Cô giỏi lắm, học được cách trốn nhà đi chơi à?



Bây giờ đang là giờ tan tầm, mưa rất to.

Có không ít người dừng ở trạm xe buýt chờ mưa tạnh.

Cho dù là trong bóng đêm, chiếc xe màu đen này cũng khó giấu được vẻ hào nhoáng của nó, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn, cảm thấy chiếc xe này hơi quen mắt.

Trước đây cô hình như đã nhìn thấy kiểu xe tương tự xuất hiện ở nhà họ Khúc.

Màn mưa dầy dặc, trong nhà Khúc Chấn Sơ có rất nhiều xe.

Trong ấn tượng của cô, gần như chưa từng thấy lặp lại.

An Diệc Diệp nhìn qua, cô không chắc sẽ trùng hợp gặp được Khúc Chấn Sơ ở nơi thế này nên dời mắt đi.

Mọi người xung quanh khẽ bàn tán về chiếc xe hơi sang trọng trong đêm tối này.

"Đây là chiếc xe Bingley mới ra thời gian trước đúng không?"

"Đúng, đúng, đúng, tôi đã bảo sao lại đẹp như vậy, lần trước tôi xem ở trên mạng thấy giá hơn mười lăm tỷ đấy!"

"Ôi! Mau nhìn mau nhìn kia! Có người xuống xe! Wow..."

"Thật là đẹp trai..."

"Đi tới! Đi tới rồi! Ôi trời ơi! Không biết có phải tới vì tôi không?"

An Diệc Diệp nghe mấy người bên cạnh khẽ hét lên chói tai thì tức giận nhìn qua.

Một người đàn ông với dáng người cao ráo, gương mặt đẹp trai đang đi về phía bên này. Anh không mang ô, những giọt mưa rơi vào trên bộ comple màu đen, phản chiếu ánh đèn.

Cảnh tượng đẹp như trong bức tranh lại vì gương mặt hung dữ của người đàn ông mà giảm đi rất nhiều, còn lộ ra sát khí.

Anh đi về phía An Diệc Diệp, ánh mắt lạnh lùng tập trung ở trên người cô.

Điều đó làm An Diệc Diệp tự nhiên có kích động muốn quay đầu bỏ chạy.

"Cô bị ngu à?"

Một tiếng quát nóng nảy giống như tiếng sấm vang lên làm cho mọi người xung quanh lập tức im bắt.

Chỉ còn có tiếng mưa rơi tí tách.

An Diệc Diệp còn chưa kịp phản ứng, không biết nên vui mừng vì không phải đội mưa đi về, hay lo lắng mình "trốn nhà bỏ đi" bị bắt tại trận.

Ánh mắt Khúc Chấn Sơ nặng nề như muốn giết người.

"Cái gì không học lại học trốn nhà bỏ đi à? Cô giỏi lắm."

"Xin lỗi..."

"Cô có biết tôi... Quản gia tìm cô bao lâu không?"

Mặt Khúc Chấn Sơ vẫn đen xì.

Ban đầu khi anh nhận được điện thoại của quản gia nói An Diệc Diệp mất tích, anh còn có thể bình tĩnh bảo quản gia phái người đi tìm.

Nhưng chờ tới khi trời tối, nghe nói vẫn không có tin tức gì thì anh không thể kìm chế được nữa.

Anh mượn mượn cớ đi từ công ty về nhà, bảo tài xế chở anh dạo một vòng trong thành phố.

Có trời mới biết tại sao anh lại muốn làm như thế!

Cô gái này mất tích thì càng tốt!

Chỉ có điều trong lòng anh nghĩ như vậy nhưng mỗi lần tài xế hỏi anh có muốn quay về Nhà họ Khúc không, lần nào anh đều không nhịn được mà từ chối.

Anh lại bảo anh ta tiếp tục lái xe đi trong thành phố.

Khi anh đang suy nghĩ xem có nên ra ngoại thành tìm không, lại thấy cô gái ngu ngốc này đứng ở trạm xe buýt, đờ người ra nhìn mưa!

Đáng chết!

Tất cả mọi người đang tìm cô tới người ngã ngựa đổ, cô lại đứng đờ người ra đấy à?

An Diệc Diệp liếc nhìn về phía chiếc xe bên kia, quả nhiên thấy quản gia đang cầm ô đứng ở bên cạnh xe.

Trời mưa rất lớn, Khúc Chấn Sơ chỉ đi từ chỗ xe tới đây mà tóc đã ướt. Trong lòng An Diệc Diệp thấy áy náy.

Cô liền vội vàng kéo áo Khúc Chấn Sơ, đứng dịch vào trong để anh cũng tránh được ở dưới mái hiên.

"Tôi chỉ là có chút việc đột xuất nên vội vàng đi làm... đã khiến anh phải lo lắng rồi sao?"

An Diệc Diệp ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn anh.

"Anh đã tìm tôi rất lâu à?"

Bây giờ đã tám giờ tối. Khúc Chấn Sơ hết giờ làm lúc sáu giờ, lẽ nào anh ấy đã đi tìm ở bên ngoài suốt hai giờ?

Khúc Chấn Sơ nghe được những lời này thì sắc mặt càng xấu hơn.

“Tôi chỉ đi làm về, rẽ ngang qua đây thôi!"

An Diệc Diệp lập tức ném tới ánh mắt nghi ngờ.

"Nhưng ở đây là phía tây thành phố, tôi nhớ công ty của anh ở phía đông..."

Cô còn chưa nói xong, Khúc Chấn Sơ đã trừng mắt nhìn cô. An Diệc Diệp thức thời ngừng lại.

"Tôi chỉ là sợ cô chết ở chỗ nào đó sẽ không tiện ăn nói với nhà họ Tiêu thôi." Khúc Chấn Sơ hừ lạnh một tiếng.

"A..."

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Trạm xe buýt mới đầu còn xôn xao, giờ lại im lặng.

An Diệc Diệp quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy tất cả mọi người mở to mắt, ngây người nhìn Khúc Chấn Sơ.

Vóc dáng của người đàn ông cao ráo, chân tay dài, tóc hơi ướt, có vài sợi nghịch ngợm rũ xuống, vắt ngang trên trán.

Bộ comple màu đen mang theo hơi nước làm vóc dáng anh có vẻ vừa vặn, đẹp trai giống như ảnh trên tạp chí.

Vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, chân mày nhíu chặt, dường như tất cả đều không thuận theo ý anh. Ánh mắt anh lạnh lùng càng thu hút sự chú ý của mọi người.

Chú ý thấy những ánh mắt bên cạnh, Khúc Chấn Sơ càng mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn tới, tất cả mọi người sợ đến mức vội vàng cúi đầu.

Anh vẫy tay về phía quản gia. Quản gia lại vội vàng cầm ô đi tới.

Khúc Chấn Sơ bỏ lại đám người ở trạm dừng xe buýt, mở dù bước nhanh lên xe.

An Diệc Diệp đi theo phía sau, cùng với quản gia.

"Xin lỗi đã làm cho mọi người phải lo lắng rồi."

Thái độ của quản gia thường ngày đều cẩn thận nhưng lúc này lại có phần nghiêm túc.

"Cô Tiêu làm ngài ấy lo lắng đấy."

An Diệc Diệp ngẩng đầu và liếc nhìn theo bóng lưng của Khúc Chấn Sơ.

Cô đột nhiên nhớ tới việc khai thác và phát triển ở khu đất cô nhi viện là do nhà họ Tiêu hợp tác với nhà họ Khúc.

Không biết Khúc Chấn Sơ có thể can thiệp không?

Không đúng.

Cô nhớ rất rõ ràng, trước đó trong bữa tiệc gia đình ở nhà họ Khúc, Khúc Diên Nghị nói muốn anh tham gia nhưng Khúc Chấn Sơ từ chối.

An Diệc Diệp nhíu mày, trong giây lát không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bất kể thế nào, cô cần phải tìm một cơ hội, đi gặp Tiêu Hàm Tuyên.

Người kia không ngờ nói một đằng làm một nẻo, lừa gạt cô!

Khúc Chấn Sơ lên xe, cơ thể hơi ngả về phía sau, hai chân dài bắt chéo, nhìn có vẻ tùy ý lại đầy áp lực.

"Nói đi."

Ánh mắt An Diệc Diệp nhìn xuống mu bàn tay của mình, hai tay chống xuống đầu gối, ngồi rất quy củ.

"Tôi chỉ đột nhiên muốn về nhà một chuyến thôi."

"Về nhà à?"

Khúc Chấn Sơ hỏi ngược lại một tiếng. "Cố ý tránh tài xế và quản gia chỉ vì muốn về nhà thôi sao?"

"Ừ..."

"Trở lại để tố cáo à?"

"Không phải!"

An Diệc Diệp vội vàng giải thích: "Tôi đã lâu không gặp mặt bọn họ rồi."

"Nếu chỉ về nhà, vì sao cô không gọi điện thoại?"

"Tôi không có điện thoại..."

Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hơi kinh ngạc liếc nhìn cô nhưng đã lại tầm mắt ngay lập tức.

Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, mãi tới khi trở lại cổng lâu đài của Khúc Chấn Sơ mới dừng lại.

An Diệc Diệp xuống xe, thấy Khúc Chấn Sơ đi vào trong mà không hề quay đầu lại, cô đoán có thể anh đang tức giận.

Sáng sớm hôm sau, An Diệc Diệp vừa rời giường, đang lên kế hoạch xem phải làm sao để tìm được cơ hội quay về nhà họ Tiêu một chuyến.

Khúc Chấn Sơ lại mở miệng trước.

"Hôm nay sau khi tan học thì đừng chạy loạn, chúng ta sẽ đi tới nhà cô."

Anh đột nhiên ném lại một câu rồi xoay người rời đi.

An Diệc Diệp sửng sốt, sau đó bước ra ngoài theo, lại thấy Khúc Chấn Sơ đã đi rồi. Ngược lại quản gia còn đứng ở bên cạnh xe chờ cô.

Cô vừa đi tới bên cạnh xe, ông liền lấy ra một cái hộp màu trắng, phía trên buộc một dải lụa vàng nhạt nhìn rất đẹp lại sang trọng.

"Đây là của ngài ấy đưa cho Cô Tiêu."

An Diệc Diệp nhận lấy và mở ra xem.

Một chiếc điện thoại vỏ màu trắng ngọc đập vào trong mắt.