Bảo Bối Của Tôi Là Em

Chương 108: Ngủ với nhau rồi?



[...] Sáng hôm sau. Phòng Huyền Thiên Băng.

Huyền Thiên Băng đã dậy rồi, đừng hỏi vì sao hôm nay cô dạy sớm.. Chẳng phải cũng vì Quỷ Y sao? Ngủ chưa đã thì đã bị gọi dậy rồi, thật bực bội mà. Cô cũng chẳng thèm nói gì nữa, giờ dậy cũng dậy rồi. Nói nữa thì được tích sự gì? Huyền Thiên Băng bước xuống phòng ăn thì đã nhìn thấy Quỷ Y ngồi đấy chờ.

" Ăn sáng đi. " Quỷ Y đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi, đồ ăn sáng trên bàn cũng là Quỷ Y đặc biệt dậy sớm nấu cho Huyền Thiên Băng.

" Biết rồi biết rồi, em sẽ ăn mà. Người ta đã cất công nấu thì việc gì mình không ăn chứ? " Huyền Thiên Băng trả lời hết, sức đúng, ngồi không cũng có ăn thì tại sao lại không ăn chứ?

" Thế nào? " Quỷ Y đây là đang hỏi cô thức ăn có vừa miệng không?

" Đủ tiêu chuẩn làm đầu bếp nhà hàng năm sao rồi. " Vừa dứt lời thì Huyền Thiên Băng lại * ọe * một tiếng.. Đây là bắt đầu biết ốm nghén rồi? Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào..

" Chậc.. " Quỷ Y tặc lưỡi, nhanh chóng bế thẳng cô vào phòng vệ sinh.

* Ọe ọe.. Khụ.. * Vốn đi chưa ăn gì nên cũng chẳng ói được gì ngoài nước là nước.. Tuy vậy nhưng chỉ cần ngửi mùi thức ăn nặng là Huyền Thiên Băng lại bắt đầu muốn ói không dừng lại được.

" Cố gắng ăn một chút đi. " Quỷ Y đưa cô ngồi vào bàn dỗ ngọt, bảo cô rằng phải ăn thêm một chút đi chứ như này thì sợ lại thiếu chất dinh dưỡng cho cả mẹ lẫn con.

" Được.. " Huyền Thiên Băng trả lời, cô cố kìm nén để bản thân không phải ói nhưng chịu thôi.. Đây là một triệu chứng khi mang thai mà? Đâu thể nào lại không xảy ra trên người cô được chứ?

Chưa bao giờ Huyền Thiên Băng thấy khi ăn lại khó khăn như vậy.. Nhai không được mà nuốt cũng không xong..

[...]

Bữa ăn đã kết thúc rất nhanh chóng, bây giờ chỉ mới 8 giờ thôi. Vẫn còn rất sớm.

" Đi. " Quỷ Y gọi Huyền Thiên Băng, cô thì đang ngơ ngác không hiểu gì.

" Đi..? Đi đâu cơ? " Huyền Thiên Băng hỏi lại.. Cô vẫn còn chưa hiểu được rõ câu nói của Quỷ Y.. Đi..? Là đi đâu chứ? Bộ khi mang thai sẽ khiến người ta bị chậm hiểu hả? Hay là bình thường Huyền Thiên Băng đã ngốc vậy rồi.. Ôi trời không thể nào! Huyền Thiên Băng cô rất thông minh đấy, chẳng thể nào ngốc được!

" Đi gặp Hàn Tử Mặc. " Quỷ Y nói xong, một tay kéo Huyền Thiên Băng đi.

" Nhưng.. " Huyền Thiên Băng còn chưa kịp nói hết thì đã bị Quỷ nắm tay đến ngoài cửa luôn rồi, bây giờ cô bảo không đi thì còn kịp không? Xe đã ở trước mắt rồi..

" Không nhưng nhị, đi. " Quỷ Y nắm tay Huyền Thiên Băng đến cạnh xe, mở cửa cho cô ngồi vào.

Rất nhanh sau đó họ đã khởi hành đến nơi ở Hàn Tử Mặc, Huyền Thiên Băng ban đầu có chút không muốn nhưng bây giờ cũng đồng ý. Vì dù gì đây cũng là con của hắn, cho hắn biết cũng là điều hiển nhiên.

[...] Biệt thự Hàn Băng.

Cuối cùng cũng đến nơi, Huyền Thiên Băng xuống xe, Quỷ Y thì đỗ xe trước sân và bảo Huyền Thiên Băng vào trước đi. Y đây là đang tạo điều kiện cho Huyền Thiên Băng cùng Hàn Tử Mặc nói chuyện riêng với nhau.

" Được. " Huyền Thiên Băng trả lời một cái rồi đi thẳng đến cửa lớn, dùng vân tay cô mở cửa.

Sau khi nhìn khắp phòng và không thấy ai thì Huyền Thiên Băng nghĩ chắc có lẽ Hàn Tử Mặc đang đi làm chăng? Tuy vậy nhưng cô vẫn lựa chọn lên phòng tìm thử, cô rất nhanh đã lên lầu và mở cửa phòng ra.. Đập vào mắt cô là hình ảnh.. Hàn Tử Mặc cùng Thanh Di đang... Đang nằm cùng nhau.. Còn có vệt máu, cả hai còn đang khỏa thân..? Rốt cuộc đây là cái tình huống gì vậy..? Họ là đang làm gì đây?

* Bộp * Huyền Thiên Băng sốc đến mức không nói nên lời, tay lại vơ phải một thứ gì đó khiến nó rơi và tạo nên tiếng động đủ lớn để hai người trên giường tỉnh dậy.

" Đầu, đau quá. " Hàn Tử Mặc nghe tiếng động thì tỉnh dậy, ngồi dậy thì thấy đầu nhức mỏi, mở mắt ra thì quần áo của hắn lại nằm tứ tung trên sàn.. Rốt cuộc đã có việc gì xảy ra chứ?

" A.. Anh.. Tử Mặc.. Hôm qua.. Anh.. Anh đã.. Hu hu.. " Thanh Di cũng theo đó thức dậy, chưa mở mắt thì đã khóc om sòm.

" Tôi..? Hôm qua tôi.. " Hàn Tử Mặc nói lưng chừng nhưng hắn có cảm giác hôm qua hoàn toàn không xảy ra việc gì cả! Hắn đưa mắt lên nhìn thì thấy Huyền Thiên Băng.. Sao cô lại ở đây cơ chứ? Hắn nhìn xuống tình cảnh này thì Huyền Thiên Băng chắc chắn sẽ hiểu lầm mất, hắn nhanh chóng mặc quần áo vào. Thanh Di thì cứ luyên thuyên việc này mãi..

"... " Huyền Thiên Băng thật sự không thể bình tĩnh nổi nữa rồi, cô quay lưng bước nhanh ra ngoài.. Cô sợ.. Chỉ cần ở thêm một lúc nữa cô sẽ khóc mất..

" Băng! " Hàn Tử Mặc gọi Huyền Thiên Băng, hắn nhanh chóng đứng dậy chạy theo cô. Huyền Thiên Băng thì chỉ bước thật nhanh nên Hàn Tử Mặc không khó để đuổi kịp.

" Băng..! Em bình tĩnh đã.. Mọi việc không như em nghĩ đâu! " Hàn Tử Mặc nắm tay cô níu lại, cố gắng giải thích.

" Không như tôi nghĩ..? Phải không..? Chính mắt tôi thấy anh còn muốn giải thích cái gì? " Huyền Thiên Băng hét lớn, cô đã chính mắt nhìn họ ăn nằm với nhau thì còn có thể là nhầm lẫn sao? Không thể nào!

" Không.. Anh chắc chắn không có xảy ra việc gì hết! " Hàn Tử Mặc như nghẹn lại..

" Không xảy ra việc gì? Đã ngủ chung rồi mà còn không xảy ra việc gì? Anh xem ai là kẻ ngốc vậy? " Huyền Thiên Băng cười đểu.. Cô đây chính là đang tự cười bản thân ngu ngốc..

" Anh không.. "

" Anh không cái gì? Không nói được phải không? Được, chúc hai người hạnh phúc. " Huyền Thiên Băng dùng hết can đảm để nói, cô một lần nữa lại quay lưng đi.