Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 6



Nấu mì xong. Cô bưng ra và hỏi anh đọc tin nhắn chưa? Trong đó viết gì? Anh cũng chỉ thờ ơ bảo đó đúng là tin rác thật. Toàn mấy tin nhắn lừa đảo thôi. Không có gì đáng bận tâm.

Cô cũng gật đầu. Cả hai ngồi ăn mì tôm ngon miệng. Anh vừa ăn một miếng thì chợt dừng lại hỏi cô:"Em thích ăn mì tôm lắm à? Để tôi tặng em một xe tải nhé!?"

"Thôi! Thôi! Em không giám nhận món quà to lớn đó của sếp đâu. Tại mì tôm là thức ăn nhanh và rẽ nên em hay ăn thôi. Chứ em đâu có muốn"

Cả hai ngồi nói chuyện vui vẻ một lúc mà đó đã tới 10 giờ rồi. Thấy cửa hàng không có ai ghé nữa thì cô và anh định đi ra đóng cửa rồi đi về thì có một người đi vào.

Mặc đồ kín mít, cứ nhìn ngó xung quanh rồi cầm đại vào một cái dao gọt hoa quả và đi lại quầy tính tiền. Cô cũng thanh toán cho hắn. Xong hắn rời đi.

Đột nhiên trong người cô có dự cảm không lành lắm. Vội đuổi Huỳnh Thiên về nhanh. Còn mình đóng cửa rồi một mình đi trên con đường vắng trở về nhà.

Đi trên đường. Cô cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, cô hít một hơi thật sâu rồi chạy thụt mạng. Về đến trước cửa nhà, cô nhanh chóng mở cửa nhà nhưng mở mãi sao cửa không mở.

Trong lòng cô niệm nhanh lên nhanh lên. Thì đột nhiên, một bàn tay lạnh đặt lên vai cô làm cô giật hết cả mình, quay lai tung một cước.

Chân cô bị giữ lại, mặt thì nhắm chặt không dám nhìn. Giọng nói quen thuộc vang lên:"Gì vậy? Em muốn đá tôi à?"

Cô nghe thấy giọng anh thì mở mắt ra:"A! Là sếp à? Làm em giật cả mình. Mà anh về rồi sao lại đi theo em vậy?"

"Tiện đường thôi. Vào nhà đi"

"Vâng. Cảm ơn sếp"

Cô đi vào và đóng cửa lại. Lúc đó, anh mới nhìn về phía con hẻm tối trước đó. Một người mang thương tích đầy mình, nằm co giò trong góc.

Là tên lúc nãy vào cửa hàng để mua dao. Hắn đã theo dõi cô từ lâu, nay thấy cô thân thiết với một người đàn ông khác. Hắn nổi lòng ghen ghét, tức giận muốn bắt cóc và tra tấn cô để thõa mãn ham muốn của hắn.

May thay lúc nãy anh rời đi. Thấy bản thân cô là con gái, đi một mình trong đêm rất nguy hiểm nên chưa rời đi mà lặng lẽ theo sau cô. Và bắt gặp tên biến thái đó sắp tân công cô thì đã giúp cô giải quyết hắn.

Giờ anh mới yên tâm rời đi. Còn tên biến thái đó đã được thuộc hạ của anh dẫn lên đồn cảnh sát uống trà, ăn bánh và bốc lịch vài năm.

Ngày hôm sau. Cô đã rút kinh nghiêm, dậy sớm từ trước, ăn sáng và kịp chuyến xe buýt đến công ty. Vừa vào đến cửa, một người phụ nữ đã đụng trúng cô.

Cô ta tức giận chửi mắng cô là cái đồ không có mắt, lại đến giao hàng nữa à? Đúng là đồ loại người thấp kém, người bốc mùi hôi thối.

Tự Uyên cũng không muốn so đo gì với cái loại người nay nên trực tiếp làm lơ. Cô ta thấy bản thân bị khinh thì giận dữ, đẩy ngã cô và bắt cô xin lỗi.

Do xích mích lớn, gây sự chú ýtoàn bộ người trong công ty kéo đến xem kịch rất đông. Đúng lúc này, Nam Lý Sơn đi ngang qua, thấy mọi người tụ tập đông đúc thì cũng tò mò đi lại xem.

Đang định quát đuổi họ đi về làm việc thì thấy cô ngồi trên sàn. Anh ta chạy tới:"Ôi! Thư Kí Uyên! Cục vàng cục bạc của tôi sao lại ngồi dưới sàn nhà thế kia?"

Mọi người, ái nấy nghe thấy Nam Lý Sơn gọi cô là thư kí thì mới hoảng hồn. Cô đứng dậy rồi bảo không sao, tự nhiên trở vê phòng làm việc.

Tất cả giải tán. Còn người chọc cô thì vẫn đứng đơ người. Nam Lý Sơn báo lại với Huỳnh Thiên, anh ra lệnh đuổi việc hết những người xúc phạm cô.

Trưa đến. Anh đang bận xử lí công việc nên cô xung phong ra ngoài mua đồ ăn trưa. Được sự đồng ý của anh, cô đã vui vẻ chạy ra ngoài. Anh nhìn cô cũng đành thở dài.

Một lúc mua đồ ăn xong, cô xách túi lớn túi nhỏ hứa mới bước ra khỏi quán ăn thì Úy Trung đã đứng trước mặt cô, rồi quỳ xuống, giơ một bó hoa hồng đỏ trước mặt cô.

Xung quanh là những người đi đường ở lại hóng hớt. Hắn nói:"Tự Uyên! Làm vợ anh nhé!"

"Không! Anh là ai vậy? Tôi có quen anh đâu"

Câu trả lời của cô như tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn. Hắn nói tiếp:"Không cần biết anh hay là không. Nhưng mà anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đồng ý làm vợ anh nhé! Anh sẽ cho em tất cả!"

"KHÔNG!! CẦN!!"

Cô bỏ qua hắn mà đi thẳng luôn. Hắn đứng dậy, chạy tới kéo tay cô lại:"Ít nhất em cũng phải cho anh một chút thể diện trước đám đông chứ! Bố hoa này là được đặt riêng ở nước ngoài, khó lắm mới có được và giá cả cũng không phải nhỏ. Em xem! Tâm ý của anh đối với em lớn như vậy mà"

"Kệ Anh!"

"Em đừng có làm anh khó xử. Anh có thể cho em tất cả những thứ gì em muốn"

Cô chỉ vào công ty Lâm Thị và nói:"Kể cả Lâm Thị? Tôi muốn nó"

Hắn chần chừ mốt lúc, ấp úng gật nhẹ đầu:"Được.. Được chứ! Chỉ cần em muốn là anh sẽ biến Lâm Thị này thành của em"

Vừa dứt câu. Một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên:"Ô! Vậy hả? Từ khi nào mà Lâm Thị dễ dàng bị người khác thay tên đổi chủ vậy?"

Cô quay lại. Anh đang đứng khoanh tay dựa lưng vào ô tô. Bên cạnh là cốp xe đang mở, bên trong là cả một đống hoa hồng đỏ đắt tiền.

Sự xuất hiện của anh khiến bao nhiêu người nhạc nhiên. Mà anh có mặt ở đây là do...

Quay về vài phút trước. Nam Lý Sơn nghe ngóng được thông tin có người cầu hôn Tự Uyên thì liền hấp tấp gọi thông báo cho anh. Anh cố gắp kiềm chế cơn ghen trong người, tức tốc bảo trực thăng đem một đống hoa hồng đỏ từ nước ngoài về đây trong vòng 15 phút.

Muốn cướp người của anh mày? Đừng có mơ!

Và anh đi xuống sắp xếp xe hoa. Cùng lúc nghe tên đó nói hắn có thể khiến Lâm Thị thuộc về cô chỉ cần cô muốn. Câu nói khiến anh muốn ọe ngay tại chỗ.

Quay trở lại. Anh búng tay, từ trên trời rơi xuống rất nhiều cánh hoa hồng đỏ này. Cảnh tượng khiến hắn sốc không còn gì để nói. Cô cành hoa rơi xuống, cô giơ tay bắt lấy rồi chạy tới đưa cho anh:"Đẹp không ông chủ?"

"Đẹp chứ" Anh cúi người thì thầm vào tai cô:"Nghe bảo em muốn Lâm Thị hả? Tôi nhường cho em nhé?"

Cô giật mình ngẩng đầu lên:"Em nói đùa hắn thôi"

"Vậy thì được" Anh đi lại trước mặt hắn:"Úy Gia?"

Huỳnh Thiên nhấc điện thoại lên:"Cho Úy Thị phá sản trong vòng 1 giây"

Xong việc. Anh và cô rời đi. Còn hắn thì suy sụp. Cổ phiếu của Úy Thị rớt giá, nhanh chóng phá sản. Đây là cái kết cho việc. Đụng nhầm người!

"Ông chủ! Anh ngầu quá!"