Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 52: Thẳng thắn



"Cảm ơn hiệu trưởng, không cần." Harry vừa nói, vừa bước lên phía trước.

Dumbledore rất thích mặc những bộ áo choàng phù thủy đầy màu sắc, trên áo choàng được che kín đầy hoa văn màu vàng kim của những ngôi sao và mặt trăng.

Hắn ngồi ở trên sô pha, miệng thì nhấm nháp kẹo, trong tay thì đang cầm một ly nước chanh ướp lạnh.

"Dumbledore, nếu ông cứ ăn đồ ngọt như vậy, vậy chắc ông không muốn nhìn thấy hàm răng của mình nữa." Snape mỗi lần nhìn đến Dumbledore, điều đầu tiên nói luôn luôn là về hàm răng của Dumbledore.

Dumbledore cười ha hả mà nhìn Snape chớp chớp đôi mắt, "A, Severus. Cậu là Bậc Thầy Độc Dược, có cậu ở đây, ta còn lo lắng cái gì nữa?"

Snape giơ giơ đầu lên, hừ lạnh một tiếng, đối với lời khen tặng rõ ràng của Dumbledore như thế, hắn lựa chọn làm lơ.

"Hiệu trưởng, ngài hẳn là biết, nguyên nhân chúng ta đến tìm ngài đi."

Dumbledore chậm rãi gật gật đầu, "Ngồi đi." Harry cùng Snape ngồi phía đối diện Dumbledore.

"Thật sự không nghĩ tới muốn uống một chút nước chanh ướp lạnh sao?"

Khóe miệng Harry run rẩy vài cái, vẻ mặt đen lại rồi lại một lần nữa từ chối.

"Dumbledore, bên trong Bộ Pháp Thuật đã có người của Chúa Tể Hắc Ám rồi." Snape cau mày, nghĩ đến chuyện này hắn liền cảm thấy rất bất an.

Dumbledore uống một ngụm nước chanh, không nhanh không chậm mà nói, "Ân, ta biết."

"Hiệu trưởng, ngài biết Robert Smith kia là ai sao?"

"Người có thể lãnh đạo Tử Thần Thực Tử tiến vào Bộ Pháp Thuật, làm cho Fudge tín nhiệm, đem chuyện quan trọng cho hắn xử lý. Gian trá cùng trí tuệ như vậy, người có dã tâm như thế, ta chỉ có thể nghĩ đến một người." Mắt Dumbledore lập lòe tia mờ mịt cùng bất an.

"Voldemort!" Harry lập tức liền nghĩ ra, người trong lời nói của Dumbledore là ai.

"Không có khả năng!" Snape vén tay áo, cái dấu hiệu hắc ám kia, yên tĩnh mà nằm trên cánh tay của hắn. "Ta có thể cảm nhận được, người đó còn chưa có sống lại."

"Severus, cậu còn nhớ Quirrell không?"

"Ông là nói......" Snape đại khái nghĩ tới ý tứ câu nói của Dumbledore.

"Không sai, hắn bám vào trên người phù thủy khác, hấp thụ sức mạnh của người khác làm lớn mạnh sức mạnh của chính mình."

"Thì ra là thế, cho nên ta có thể cảm giác được sức mạnh của hắn đang lớn mạnh sao." Bất an trong lòng Snape càng ngày càng mạnh mẽ, còn tiếp tục như vậy Voldemort không cần máu của Harry cũng có thể sống lại.

"Chuyện đã như vậy, không thể khống chế phương hướng phát triển của nó." Harry có chút mê mang, từ lúc cậu sống lại cho tới nay, rất nhiều chuyện đều không phải phát triển giống như lúc trước nữa.

Snape cầm tay Harry, Harry cảm giác được độ ấm lòng bàn tay của Snape, trong lòng chậm rãi mà bình tĩnh lại.

Bất kể chuyện trong tương lai phát triển như thế nào, cậu chỉ cần bảo vệ tốt người bên cạnh, là đủ rồi. Voldemort cái gì, nếu có thể đánh bại hắn một lần, đương nhiên cậu cũng có thể đánh bại hắn lần thứ hai.

"Tuy rằng Voldemort sắp sống lại, nhưng là Trường Sinh Linh Giá vẫn phải hủy. Chỉ có như vậy, mới có thể vĩnh viễn mà giết chết hắn." Nếu không thể ngăn cản Voldemort sống lại, thì chỉ còn cách hủy diệt Trường Sinh Linh Giá.

"Trường Sinh Linh Giá?" Trong mắt Dumbledore hiện lên một tia kinh ngạc, "Harry, con từ đâu mà biết đến cái đó."

Harry thở dài, xem ra là phải đem tất cả mọi chuyện nói với Dumbledore rồi.

"Hiệu trưởng, trong nhà ngài có chậu tưởng ký không?"

Dumbledore gọi chậu tưởng ký tới, Harry dùng đũa phép mà đem ký ức của mình một lần nữa mà rút ra.

Khi mà Dumbledore từ trong chậu tưởng ký ra ngoài, Harry từ trong mắt Dumbledore nhìn thấy không chỉ có kinh ngạc, mà còn có tự trách cùng áy náy.

"Severus, ta trước nay không nghĩ tới, kết cục của cậu sẽ như thế này." Dumbledore có chút đau thương, hắn biết hắn sẽ chết, nhưng là hắn trước nay không nghĩ tới sẽ hy sinh nhiều người như vậy.

Snape lắc lắc đầu, "Mọi chuyện còn chưa xảy ra, ông không cần như vậy."

Dumbledore đem ánh mắt chuyển sang Harry, "Xin lỗi, đứa nhỏ của ta." Hắn lợi dụng Harry, bắt đầu từ lúc Harry sinh ra, mọi thứ đều đã được định sẵn, hắn không thể không lợi dụng Harry, để cậu bé đánh bại Voldemort.

"Hiệu trưởng, ngài không phải nói cái gì nữa. Con đều hiểu." Đúng vậy, Harry cái gì cũng đều hiểu rõ. Cậu cũng từng oán hận, cũng từng thất vọng. Nhưng là, hiện tại tất cả đều biến mất. Một ông lão trong lòng toàn là thế giới phù thủy, một ông lão có tấm lòng lương thiện lương như thế, thì cậu có lý do gì mà hận chứ.