Bảo Hộ [Harry Potter Đồng Nhân]

Chương 53: Grindelwald



Dumbledore nghe Harry nói như thế, tức khắc trở nên thư giản một ít. Hắn chớp chớp đôi mắt, "Xem ra, chúng ta cần một chút giúp đỡ."

"Giúp đỡ?" Harry không biết, trừ bỏ Hội Phượng Hoàng, bọn họ còn có thể tìm kiếm sự trợ giúp của ai nữa.

"Nhân Mã cùng người sói sao, Dumbledore, ông có bị làm sao không? Bọn họ cũng không phải là người là chúng ta có thể mượn sức." Snape không thể tin tưởng những sinh vật có trí óc con người kia được, đặc biệt là người sói.

Harry nhớ tới trước kia đã gặp qua Greyback, cái tên người sói tàn nhẫn độc ác kia. Harry không thể không thừa nhận, không phải người sói nào cũng giống như Lupin vậy, tính tình có chút dịu dàng.

Dumbledore không biết lại từ nơi nào mà lấy ra mấy cái bánh donut, "Harry, ăn chút không? Mấy cái bánh Muggle này, thật sự rất ngon."

"Dumbledore, ông đừng nghĩ cách chuyển đề tài. Cũng đừng nghĩ làm Harry trở nên giống như ông vậy, coi đồ ngọt như mạng sống." Snape giúp Harry cự tuyệt mấy cái bánh của Dumbledore, hắn rất sợ lão già này làm Harry cũng trở nên thích đồ ngọt giống như Dumbledore vậy.

Đồ ngọt đáng chết, giống như một cơn ác mộng.

Dumbledore dùng ngữ khí đáng tiếc mà nói, "Cái kia thật là đáng tiếc. Thật sự ăn rất ngon." Nói xong, đem bánh donut nhét vào trong miệng.

Harry vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn Dumbledore, "Hiệu trưởng, có thể nói chuyện chính được không, không cần lại nói sang chuyện khác."

"Chuyện chính? A, đúng đúng." Bộ dạng Dumbledore như vừa bừng tỉnh lại khỏi cơn mê. "Ách... Vừa rồi ta nói đến đâu?"

"Tìm giúp đỡ." Snape nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi, Harry thông cảm với Snape, Dumbledore ở một số lúc nào đó, thật sự rất khiến cho người ta tức giận.

"A, xin lỗi. Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt lắm." Dumbledore cười ha hả mà nói. "Ta tính toán muốn đi nước Đức."

"Grindelwald!" Harry vừa nghe đến cái từ nước Đức này, liền lập tức nghĩ tới Grindelwald cái người đang ở trong ngục.

"Đúng vậy, đúng vậy." Dumbledore giống như đang nhớ tới chuyện gì đó, nụ cười tươi lập tức biến mất, ánh mắt chậm rãi mà nhìn lên trên trời.

Harry đột nhiên nhớ tới, tình cảm của Dumbledore và Grindelwald. Dumbledore đánh bại Grindelwald, mà Grindelwald tự nguyện đem chính mình giam vào ngục ở Đức. Trong chuyện đó chắc chắn có ẩn tình gì đó, Harry thậm chí hoài nghi hai người họ từng có một đoạn tình cảm gì đó mà không ai hay biết.

"Hiệu trưởng, chúng ta có thể đi cùng không?" Harry thật sự tò mò Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất là người như thế nào, có thể làm Dumbledore nhớ mãi không thể quên như thế, hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì.

Dumbledore phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu, "Đương nhiên."

Dumbledore đứng dậy, mang theo hai người họ độn thổ tới nơi Grindelwald đang ở.

Harry mỗi lần đi xa, đều phải để cho người khác độn thổ mà mang theo cậu, cái này làm cho cậu cảm thấy rất không thoải mái, vẫn là chờ sau khi trở về Spinner's End, rồi luyện tập độn thổ lại.

Lính canh ở cửa thấy Dumbledore đã đến, không có ngăn cản, còn cung kính mà cúi chào một cái. Bọn họ cũng không có dò hỏi lai lịch của Harry cùng Snape, rất yên tâm mà để bọn họ theo Dumbledore đi vào tòa tháp cao.

Tháp cao có chút u ám, ba người bước từng bước một chậm rãi hướng về phía trước mà đi. Cũng không biết đi bao lâu, rốt cuộc cũng đi tới tầng cao nhất của tòa tháp.

Một bóng dáng người đàn ông có mái tóc vàng dài ngang vai, đứng bên cạnh một cái giá vẽ, nghiêm túc mà vẽ cái gì đó.

"Albus, cậu đã đến rồi a." Giọng nói trầm ổn mang theo từ tính truyền đến, Dumbledore đi về phía trước nhàn nhạt mà nói một câu, "Đúng vậy, Gellert."

Grindelwald buông bút vẽ trong tay xuống, xoay người lại. Harry thấy rõ ràng một khuôn mặt góc cạnh, tóc vàng mắt xanh rất là anh tuấn, quan trọng nhất chính là nhìn rất trẻ, nhìn qua cũng thì cũng chỉ khoảng ba mươi hay bốn mươi tuổi gì đó. Cái này làm cho Harry cùng Snape đều rất kinh ngạc.

Grindelwald giống như là không phát hiện ra Snape cùng Harry, mà chỉ chuyên tâm mà nhìn Dumbledore, "Albus, cậu như thế nào lại thành bộ dạng ông già như thế này."

"A, xin lỗi, ta quên mất." Dumbledore cấp cho mình một cái thần chú không tiếng động, chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Đầu tóc Dumbledore vốn dĩ bạc trắng lại biến thành màu đen, râu cũng không thấy. Khuôn mặt nhăn nheo bèo nhèo bỗng biến thành bóng loáng co dãn.

Harry vẻ mặt giật mình mà nhìn phiên bản tuổi trẻ của Dumbledore, cằm đều muốn rớt xuống, "Giáo.... Hiệu trưởng?"

Dumbledore nhún nhún vai, "Hòn Đá Phù Thủy, con sẽ không cho rằng nó chỉ có một cái đi."

Snape nhướng mày, "Cho nên, ông căn bản không cần dùng đến độc dược sâu răng, đúng không."

Giọng nói của Snape cực kỳ lạnh băng, làm Dumbledore run rẩy một chút, "Cái kia... Cái kia.... Ha ha.... Chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính đi."

Grindelwald vẻ mặt sủng nịch mà nhìn Dumbledore pha trò, trong lòng nghĩ, khi nào thì có thể đem cái người đó ấn trên giường của mình một lần nữa.