Bảo Mẫu À, Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 44: Tang Lễ



Cả người Minh Huy chấn động, ánh mắt anh từ đau thương rồi trở nên tuyệt vọng.

Giận quá hóa cười.

Anh rất đau sau đó nở nụ cười chua chát rồi biến thành lạnh lẽo. Tường Vy lúc này không thể kiềm chế được sự uất hận trong lòng mình. Cô hét lên đầy căm phẫn.

- Em ghét anh, mong anh tránh xa em ra...

Trên đường rất tối từng cơn mưa nặng hạt không ngừng rơi xuống, tiếng còi cảnh sát không ngừng vang lên. Do xảy ra tai nạn nên giao thông có phần bị ùn tắt. Lúc này cảnh sát đang cố gắng kéo thân thể đang bị kẹt trong chiếc xe hơi bị lật ngửa cho va chạm quá mạnh hình thù chiếc xe chẳng còn hình dạng gì nữa cả...

Màn mưa ngày càng dày đặc, Tường Vy nhìn xung quanh toàn là mảnh vỡ xe hơi, cô chăm chú nhìn thân xác người con gái rất xinh đẹp nhưng giờ phút này khắp thân thể toàn là máu đỏ vậy khắp nơi hòa vào màn mưa trút xuống khiến cho khung cảnh càng thêm kinh hãi.

Tường Vy run rẩy nhìn bọn người kia đỡ lấy thân xác cô nằm xuống.

Cô lẩm bẩm trong miệng.

- Là tôi mà..... là tôi mà...

Đúng vậy! Thân xác nữ be máu đang được người ta lôi ra từ chiếc xe móp méo kia không ai khác mà chính là cô.

Sao thế này? Một giờ trước sau khi cãi nhau một trong ầm ĩ với Minh Huy, đợi chờ Không ai để ý cô đã trốn đi. Lúc đó trời mưa rất lớn lại mang theo tâm trạng sợ hãi khi bị thuộc hạ của Minh Huy truy đuổi.

Cho nên cô chạy rất nhanh, rất nhanh cho đến khi tránh một chiếc xe tải lớn, do đừng quá trơn trượt cô mất tay lái đâm vào dải phân cách, xe tung lên không trung rồi rơi xuống ngã ngang trên đường...

Tường Vy đưa tay chạm vào thân thể lạnh lẽo của mình nhưng mà như thế nào cô cũng không chạm được, cô dùng hết sức lực để lao vào thân thể kia nhưng vẫn bị văng ra.

Nếu ngày thường cô có thể ra vào thân xác mình một cách tự nhiên và thoải mái thì giờ đây lại vô cùng khó khăn.

- Tránh ra..... tránh ra.... Cô ấy là vợ tôi.... tránh ra....

Lúc này từ phía sau nhốn nháo cả lên, Minh Huy xuất hiện dưới màn mưa. Tiếng Anh hét lớn đầy thống khổ.

Bỏ đi hình ảnh chủ tịch cao cao tại thượng hàng ngày nhìn anh chật vật trong màn mưa mà khiến Tường Vy đau thấu tận tâm can. Kiến Văn vội vàng che dù cho anh nhưng bị anh đẩy sang một bên. Anh vùng vẫy ra khỏi tay cảnh sát lao đến thân xác đang nằm bất động của Tường Vy.

Thân thể cao lớn của anh ngã quỵ xuống mặt đường, anh giơ tay ôm lấy Tường Vy vào lòng. Bàn tay to lớn run rẩy đã lên sờ khuôn mặt quen thuộc dính đầy máu của cô cũng đã trở nên bất động.

- Vy.... Vy... Em nghe anh gọi không? Em tỉnh dậy đi..... Em hãy mở mắt ra nhìn anh... Con chúng ta cũng muốn được gặp em....

Chẳng rõ đâu là mưa hay nước mắt, Minh Huy lắc đầu thống khổ nghẹn ngào.

- Anh.... anh sẽ đồng ý ly hôn. Không cần.... em không cần trả thù anh bằng cách này. Em tỉnh dậy đi... Chỉ cần em tỉnh dậy muốn gì anh cũng đồng ý.

- Vy.... mở mắt ra nhìn anh, anh không cho em chết. Tỉnh dậy mà đánh anh, mắng anh.... Xin em đừng im lặng như vậy...

Minh Huy người đàn ông ngàn năm với khuôn mặt lạnh ngắt, anh chưa bao giờ thể hiện cảm xúc ra ngoài ngoại trừ cô và hai con, giờ đây anh đau khổ ôm xác cô vào lòng mặc kệ màn mưa, mặc kệ mọi người ngăn cản, sự đau khổ của anh khiến cho trái tim Tường Vy đau nhói.

Lúc này xe cấp cứu đến, mọi người làm mọi cách lỡ tay anh ra khỏi thân thể cô, để đưa cô đến bệnh viện, Minh Huy như người mất trí anh lảo đảo thân người ôm Tường Vy đứng dậy cùng ngồi vào xe cấp cứu cô. Cả một chặng đường đến bệnh viện, quần áo ướt sũng bàn tay Minh Huy vẫn nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô. Linh hồn Tường Vy ngồi bên cạnh anh nhìn tình cảnh này trái tim của cô đau lên từng hồi.

Tường Vy thấy anh cúi đầu, nước mắt anh lặng lẽ rơi trên bàn tay ngày càng không còn hơi ấm của cô. Không cầm được lòng mình, Tường Vy giơ lên lau nước mắt cho anh nhưng.... cô không thể chạm vào.

- Minh Huy...... em ở đây..... Minh Huy....

Thật ra Tường Vy để chút hơi thở cuối cùng khi trên đường đến bệnh viện. Nên lúc vừa vào phòng cấp cứu, các bác sĩ đã nhìn nhau lắc đầu... Tường Vy đi theo họ ra khỏi phòng, nghe họ thông báo với Minh Huy...

- Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô ấy không qua khỏi

- Các người nói dối, tránh ra.... Các người không chửi được cho vợ tôi thì để tôi chuyển viện cho cô ấy. Tôi cấm các người nói năng lung tung.....

Minh Huy lúc này như con ngựa bất kham, anh đi đến muốn xông vào trong. Sự điên dại mất bình tĩnh của anh khiến cho bác sĩ và Kiến Văn phải thay nhau ngăn cản.

- Minh Huy anh bình tĩnh lại đi..... Minh Huy....

- Buông ra.... buông tôi ra.... Cô ấy chưa chết.... cô ấy không ra đi như vậy được.....

Do Minh Huy rất cao lớn, Anh điên khùng đấy họ ra đi thẳng vào phòng cấp cứu... Anh đi đến gỡ toàn bộ kim tiêm trên người cô xuống, vuốt lấy gò má trắng bệt của cô.....

- Tường Vy, anh đưa em về... Về nhà với anh... chúng ta về nhà thôi em....

Anh bế cô lên nhưng rồi cả người anh ngã xuống nằm sắp trên thân xác vốn đã không còn độ ấm của cô.

- Minh Huy...

Kiến Văn hốt hoảng hét lên chạy đến đỡ lấy anh...

Tường Vy lúc này che miệng khóc nức nở...

- Minh Huy..... tại sao phải khổ sở như vậy... em không xứng đáng...... em không xứng đáng.... Minh Huy...

Nhìn Minh Huy khúc hát nằm trên giường bệnh, đây là lần đầu tiên Tường Vy nhìn thấy bộ dạng khi ngủ đầy đau khổ của anh. Lúc bác sĩ và Kiến Văn trao đổi mới biết Minh Huy từ lúc bị cô bắt gặp ngoại tình, cả hai cải nhau anh đã ăn ngủ không ngủ giấc. Mỗi đêm đến anh đều phải dùng thuốc an thần hoặc dùng rượu để đưa mình vào giấc ngủ. Một tuần này sốt rất cao nhưng vẫn không chịu nhập viện chỉ dùng thuốc qua loa.

Chắc đây là giới hạn cuối cùng của anh rồi. Lúc nào anh cũng tỏ ra mạnh mẽ không cho một ai có quyền xâm phạm nhưng chỉ bộc lộ cảm xúc thật khi ở cạnh cô và hai con. Tường Vy nhìn anh nhợt nhạt nằm yên đó, nước mắt ân hận lại rơi.

- Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ..... Tại sao chứ......?

Tang lễ của Tường Vy diễn ra rất long trọng, đường đường là phu nhân chủ tịch của tập đoàn Vương Gia và giờ đây mọi người mới biết cô chính là cháu ngoại của gia tộc Kiều Ngọc vì buổi lễ do đích thân ông bà ngoại cô chủ trì. Người đến dập dìu, dòng người mặc áo đen đầy tang thương, trên tay mọi người đều là một nhành huệ trắng.....

Trên bia mộ là hình ảnh của cô nở nụ cười thật tươi. Minh Huy trên người bộ đồ vest đen trang nghiêm anh đứng đối diện bia mộ cô hai tay nắm chặt lấy tay của Dâu Tây và Dưa Hấu, cả ba cha con không nói câu gì, chỉ lặng lẽ đứng đó....

Khiến Tường Vy đau lòng, cô quay mặt nhìn lại phía sau là ông bà ngoại đôi mắt đỏ hoe, trí với mấy ngày qua mà họ hốc hác ốm đi thấy rõ. Bây giờ cô chỉ là một linh hồn vô dụng, với việc muốn ôm người thân mình vào lòng cũng không thể làm được.

Lúc này cô đưa mắt nhìn từng người đến tham dự lễ tang. Bạn thân của cô Quỳnh Anh, mẹ Mai và cha Anh Tuấn cũng nước mắt dàn dụa, rõ ràng rất đau lòng.

Mấy hôm nay dù sức khỏe của Minh Huy vẫn còn yếu nhưng từ lúc ở giường bệnh đến khi tỉnh dậy anh vẫn ngày đêm cùng hai con túc trực bên linh cữu của cô, với tình trạng này còn tiếp tục chắc chắn anh sẽ không trụ nổi...

Mặt trời xuống núi, dòng người lặng lẽ ra về, ánh hoàng hôn cũng tắt lịm.

Tường Vy thơ thẩn đi sau ông bà ngoại và hai con mình để đưa mọi người ra xe, mấy ai hiểu được cảm giác này. Khi sự tồn tại của bản thân Không một ai nhìn thấy là một sợ hãi đến tột cùng. Ông bà thì sức khỏe ngày một yếu đi, giờ không còn cô bên cạnh nữa ông bà phải sống như thế nào đây.

Nhìn tài xế đỡ ông bà vào xe, chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi... Tường Vy thẫn thờ xoay người, cô nhìn thấy Trang Đài đi đến một chiếc xe đầu ở cuối bãi đậu xe.... Mà Dĩ nhiên chiếc xe này Tường Vy cũng biết là xe của Kiến Văn.

Nhưng từ khi nào Trang Đài và Kiến Văn lại thân thiết đến mức ngồi chung một chiếc xe?

Tường Vy ngồi vào ghế sau lẳng lặng quan sát hai người ngồi ở ghế phía trước.

Kiến Văn mệt mỏi day trán, Trang Đài bất giác chau mày không vui.

- Anh có hối hận hay lương tâm có cắn rứt thì tất cả cũng muộn rồi, Tường Vy cũng không sống lại được nữa.

Kiến Văn thở dài hơi cao giọng.

- Trang Đài Dù sao chúng ta cũng có lỗi với Tường Vy. Đúng vậy! Nếu không phải vì anh, không phải vì chúng ta lừa dối cô ấy gây ra mâu thuẫn giữa hai vợ chồng họ, Tường Vy sẽ không xảy ra tai nạn mà chết. Em có biết bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại anh đều nhìn thấy cô ấy oán trách anh. Anh thật sự điên mất...

Lừa dối?

Trang Đài đanh giọng...

- Anh đừng có nhát gan như thế có được không? Anh phải cảm ơn ông trời vì đã giúp chúng ta toại nguyện.

Anh đã quên những năm qua chúng ta phải chịu nhẫn nhục khổ sở bao nhiêu? Rõ ràng chúng ta mới là người yêu của nhau mà em phải đau lòng nhẫn nhịn tìm cơ hội cho anh tiếp cận để trừ khử cô ta nhưng anh không làm được còn để cô ta kết hôn cùng Minh Huy để ả ta như hổ mọc thêm cánh.

- Giờ em muốn đổ tội cho anh à? Chẳng phải em giỏi đến nỗi tiếp cận Văn Tùng rồi lên giường với nhau để làm Tường Vy đau khổ ép cô ta tự sát, nhưng vẫn không thành công?

- Chẳng phải lần này em đã thành công khiến cô ta gặp tai nạn mà chết?

- Chuyện Minh Huy lần trước ngủ cùng Gia Mỹ cũng là em sắp xếp?