Bất Chấp Yêu Anh

Chương 5



15.

Mấy ngày sau đó tôi vẫn đi làm bình thường, chẳng qua là sẽ từ chối mấy mối coi mắt của người khác.

"Tôi có bạn trai rồi."

"Ai vậy?”

"Một người mà tôi đã quen biết rất nhiều năm."

"Thanh mai trúc mã?"

Tôi không nói gì cả.

Trần Chiêu không thừa nhận cũng không sao, nhưng tôi biết anh chính là anh ấy.

Anh chắc chắn không biết sau lưng mình có một nốt ruồi son, thậm chí tôi còn bí mật xăm một nốt ruồi son vào cùng một vị trí trên lưng sau khi chúng tôi chia tay.

Trần Chiêu chưa từng đến đón tôi tan làm, cũng không gặp đồng nghiệp của tôi.

Anh muốn giữ kín mối quan hệ này, tôi cũng nghe theo anh.

Thậm chí, mỗi lần anh đến tìm tôi cũng là vào nửa đêm.

Chuyện đầu tiên anh làm là đi thẳng vào trọng tâm.

Sau đó sẽ hỏi tôi khi thấy tôi không tập trung: "Có phải mệt lắm không?"

“Không.” Tôi bình tĩnh nhìn trần nhà, “Em chỉ đang nghĩ, khi nào chúng ta mới có thể xem phim, ăn một bữa thịnh soạn như những cặp đôi khác… Em muốn hẹn hò với anh.”

Cấp ba năm ấy, chúng tôi yêu đương bí mật, lên đại học lại yêu xa, có trời mới biết tôi muốn hẹn hò với anh một cách quang minh chính đại đến nhường nào.

"Bây giờ không phải đang hẹn hò sao?"

"Ý em là ở ngoài, không phải trong phòng, đồ tồi."

“Thế này thoải mái mà, em còn muốn ra ngoài?” Anh cười hỏi tôi.

"Trần Chiêu!"

“Được, được, nghe theo em.” Anh xoa đầu tôi, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ, “Em còn sức không?”

"Sao đấy?"

Mỗi lần anh hỏi như vậy, tôi lại bắt đầu run rẩy.

"Xem phim, ngay bây giờ, một giờ sáng."

"Hả? Còn sức."

Trong ấn tượng của tôi, đã mấy năm rồi tôi không xem phim điện ảnh.

Tôi với anh xem phim bằng máy chiếu phim tại nhà.

Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Chúng tôi đã mua bỏng ngô và đồ uống.

Một giây trước anh còn đút bỏng ngô cho tôi, một giây sau đã ngủ thiếp đi, khi ngủ vẫn nắm tay tôi.

Nhưng giấc ngủ của anh không sâu, chỉ cần tôi cử động nhẹ là anh sẽ thức giấc.

Mỗi lần thức dậy, anh đều giống như lần đầu nhìn thấy tôi, phải xác nhận vài giây xem đó chắc chắn là tôi mới yên tâm ngủ tiếp.

"Sao chất lượng giấc ngủ của anh kém thế?"

“Còn không phải bị em vắt kiệt sao?” Anh vòng tay ôm lấy tôi, trên mặt lộ ra vẻ ấm ức.

"Ai bảo anh tới đây đâu chứ?"

"Không đi không được, sợ em chạy theo người khác.”

"Sắp hết phim rồi, xem xong rồi ngủ?"

"Được, nghe vợ tất."

Vợ?

Đây là lần đầu tiên Trần Chiêu gọi tôi như vậy, khiến lỗ tai tôi như chìm trong mật ngọt.

Thật ra, tôi không ôm quá nhiều hy vọng với Trần Chiêu.

Trong hai tháng ở bên anh, anh hầu như không nhắc đến chuyện của mình với tôi.

Tôi hỏi cái gì anh cũng chỉ trả lời một nửa hoặc chuyển chủ đề.

Tôi biết anh đang có chuyện giấu tôi.

Anh thường giật mình thức dậy vào nửa đêm, sau đó ngẩn người ôm lấy tôi.

"Có một số việc, hiện tại anh không thể nói, sau này sẽ từ từ nói cho em biết có được không?"

“Được.”

Sau khi chúng tôi xác lập quan hệ, anh vẫn cầm tiền lương của mình, chẳng qua là mỗi tháng sẽ gửi tiền mặt vào thẻ của tôi.

Tôi không hỏi nhiều về tung tích của anh, anh luôn biến mất đột ngột, trở về một hai ngày rồi lại đi.

Anh ít khi ở lại qua đêm với tôi, toàn rời đi vào lúc bốn năm giờ sáng.

Nếu như đổi thành người khác, có thể đã sớm cho rằng anh không tôn trọng tôi, nhưng tôi thì không.

Anh yêu tôi, tôi cảm nhận được điều đó.

Bởi vì dù ngủ muộn hay dậy sớm, anh vẫn sẽ làm bữa sáng cho tôi rồi đặt vào tủ lạnh, để lại lời nhắn và bảo tôi sau khi thức dậy hãy hâm nóng chúng.

Điều này làm tôi nhớ đến hồi còn bé, cha anh bận bịu ở đồn cảnh sát, mẹ tôi bận rộn chuyện công việc, thế là anh đã dậy sớm và làm bữa sáng cho tôi.

Anh sẽ nhớ tất cả sở thích của tôi, nhớ kỳ kinh nguyệt của tôi, anh sẽ chuẩn bị nước đường đỏ vào balo cho tôi, sẽ kiểm soát chế độ ăn uống của tôi, bảo mẹ tôi không thêm ớt vào đồ ăn, lấy lý do rằng mình không muốn ăn cay.

Khi đó, tôi luôn thích đối đầu với anh, nhưng anh dường như không bao giờ tức giận và luôn quan tâm tôi đến từng chi tiết, thậm chí vượt qua cả ranh giới của một người anh trai.

"Trần Úc, con cứ nuông chiều em nó mãi, nhỡ sau này nó không biết làm gì thì sao?"

"Con chỉ có một cô em gái, chuyện sau này để sau này nói."

Bây giờ tôi đã 30, anh vẫn đối xử với tôi như vậy.

Hai chúng tôi chẳng bàn luận gì về tương lai, thậm chí tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc liệu mình và anh có tương lai hay không.

Nhưng khi anh gọi tôi là vợ, lòng tham trong tôi bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Tôi đã từng nghĩ, nếu người nào làm chị dâu tôi chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ tôi muốn mình trở thành người đó.

16.

Cuối tuần về nhà, mẹ tôi nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách quái lạ.

"Đang yêu đương?"

"Vâng."

"Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, bảo cha mẹ cậu ta tới nhà chúng ta gặp mặt, trước hết cứ đi lãnh chứng, đừng đợi đến cuối cùng rồi bị người ta đùa bỡn.”

“Anh ấy… Chỉ còn mỗi cha.” Tôi lắp bắp.

“Mồ côi mẹ?” Mẹ tôi có chút lo lắng, “Mồ côi mẹ thì sao chứ, để cha nó qua nhà bàn bạc, tốt nhất là nên lo liệu mọi việc trước ngày Quốc khánh. Tránh đêm dài lắm mộng.”

"Thật ra không cần phiền phức như vậy, dù sao mẹ cũng biết anh ấy."

"Mẹ biết?"

"Mẹ nghĩ lại xem."

"Này, con nhóc chết tiệt, sao mẹ phải nghĩ hả, nói nhanh, là ai?"

"Là ai cũng được sao?"

"Phải, sao lại không được, con mau dẫn về nhà cho mẹ gặp đi.”

"Không có nhà, không có xe, không có sính lễ cũng được sao? Anh ấy không có tiền."

“Nghèo như vậy?” Mẹ tôi hơi do dự, sau đó đi vào phòng cầm ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho tôi, “Ở đây chỉ có hai mươi vạn, đến ngày kết hôn sẽ cho con, thông minh một chút, đừng nói cho dượng con biết.”

Tôi nhìn vào khoản tiền tiết kiệm mà khiếp sợ.

Tôi luôn cho rằng trong mắt mẹ tôi chỉ có em trai, nhưng không ngờ bà ấy lại bí mật tiết kiệm hai mươi vạn cho tôi.

Bà ấy vẫn tin là thật.

"Nói sau đi mẹ.”

Nếu là Trần Chiêu, mẹ tôi vẫn sẽ chấp nhận sao?

Nếu có thể, tôi rất muốn gặp cha dượng trước kia của mình một lần.

Trong ấn tượng của tôi, tuy rằng cha dượng nghiêm nghị và cứng nhắc nhưng lại rất nghe lời mẹ tôi, tôi không biết tại sao mẹ tôi lại ly hôn với ông ấy.

Buổi tối dạo quanh trung tâm mua sắm, tôi bị một người gọi lại.

"Ương Ương... Đúng là cháu rồi."

Tôi mất nửa phút để nhớ ra đó là ai.

Chú Hai của Trần Úc, cũng là anh trai thứ của cha dượng.

Bởi vì tôi đã không gặp ông ấy trong nhiều năm, trông ông ấy như biến thành một người khác.

"Chú Hai."

Nếu tôi nhớ không nhầm thì chú Hai sống ở thành phố khác, tại sao lại xuất hiện ở đây?

"Chú đến thăm cha Trần Úc."

"À, dượng ấy cũng ở đây ạ?”

Tôi càng bất ngờ hơn, cha của Trần Úc cũng ở trấn nhỏ này, sao tôi chưa từng nghe mẹ nhắc đến?

Chú Hai của anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất đỗi kinh ngạc, "Anh ấy... Anh ấy vẫn luôn ở chỗ này, phía sau ngọn núi của công viên Nam Thành, mẹ cháu không có nói cho cháu sao?"

“Sau núi?” Nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại, “Sau núi không phải là nghĩa trang sao?”

"Đúng thế, anh ấy ở đó mà?"

"Chú Hai, chú nói đùa gì vậy?"

"Chú không có đùa."

Hôm đó, tôi không biết mình đã về nhà như thế nào.

Có một câu nói luôn văng vẳng trong đầu tôi: "Cha Trần Úc mất rồi, được chôn cất ở sau núi, thấm thoát cũng đã được mười năm.”

Nghĩa trang đó là Nghĩa trang liệt sĩ.

Mà hôm nay là ngày tưởng niệm của ông ấy.

17.

“Dượng mất rồi hả mẹ?” Tôi gọi điện thoại cho mẹ.

"Dượng nào?"

"Chồng cũ của mẹ."

Giọng mẹ tôi chùng xuống, "Con nói vớ vẩn gì đấy!”

"Con đã gặp chú Hai của Trần Úc."

“Thì sao?”

"Dượng ấy mất như thế nào?"

"C.hết là c.hết, làm sao tao biết c.hết như thế nào?"

"Mẹ không biết? Mẹ còn định gạt con đến bao giờ nữa?"

Tôi đã cãi nhau với mẹ qua điện thoại, cuối cùng nỗi bi thương của bà ấy cũng dần tuôn trào.

"Ương Ương, người c.hết đã c.hết, còn người sống nhất định phải sống tốt."

"Mẹ đã từng nói với con, Trần Úc cũng đã ch.ết, con đừng nghĩ đến chuyện quá khứ nữa, đám người nhà bọn họ... Không có quan hệ gì với chúng ta."

Tôi yên lặng nghe mẹ tiếp tục nói dối: "Trần Úc chưa c.hết."

"Chính mẹ đưa đi hỏa táng, làm sao có thể chưa c.hết?"

"Không phải chính mẹ đã nói không nhặt được x.ác của anh ấy sao?”

Trăm ngàn kẽ hở trong câu nói của mẹ tôi, rốt cuộc là bà ấy đang che giấu cái gì?”

"Ương Ương... Con có thể nào đừng nhắc đến cũng như hỏi mẹ về bọn họ không?"

"Không thể.”

Nói xong tôi liền cúp điện thoại.

Sau khi dành một tiếng đồng hồ để tiêu hóa chuyện này, tôi gọi cho Trần Úc.

Anh không nhận.

Sau đó, tôi ngồi thẫn thờ trên bệ cửa sổ suốt một tiếng tiếp theo.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong những năm tôi mất trí nhớ?

Dượng Trần c.hết như thế nào?

Trần Úc thật sự đã c.hết?

Tôi nhớ năm cấp ba cơ thể của mình rất khỏe mạnh, cái gọi là “bệnh nặng” thật ra là sao?

Rất nhiều câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời, nó giống như một tảng đá khổng lồ đè nặng lên ngực tôi.

Không đợi được Trần Chiêu, tôi cầm chìa khóa đến thẳng nhà trọ của anh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Đợi hai tiếng đồng hồ, tôi mới thấy anh đi vào từ hẻm nhỏ.

Tôi chạy tới.

"Trần Chiêu."

Rõ ràng là anh đã rất ngạc nhiên khi trông thấy tôi, rồi lại theo bản năng nhìn người đàn ông phía sau.

“Trần Chiêu, người phụ nữ của mày à?” Ánh mắt người đàn ông dừng lại ở trên ngực tôi, rất không thiện chí.

Trần Chiêu nhìn tôi, không nói lời nào, sắc mặt không được tốt lắm, "Nhiều quá, không nhớ nổi."

Người đàn ông cười lạnh vài tiếng, "Mày đúng là biết cách chơi nhỉ?”

Tôi phản ứng trong vài giây, biết Trần Chiêu đang cố ý phủi sạch quan hệ, hình như rất sợ người đàn ông trước mặt biết được quan hệ của chúng tôi, nên tùy cơ ứng biến, "Khi nào anh trả tiền thuê nhà tháng này đây? Có thể nào đừng trì hoãn nữa được không?"

"Ơ kìa… Hóa ra người ta là chủ nhà của mày. Thế mà mày còn ở đây tự mình đa tình.” Người đàn ông bật cười nghiêng ngả.

Trần Chiêu cũng phối hợp mà cười một tiếng: "Quên béng đi mất."

“Cuối tháng này tôi sẽ đưa tiền cho cô, cho tôi thêm mấy ngày nữa đi.” Trần Chiêu nhìn tôi, “Tôi không có tiền, hay là tôi bán thân cho cô nhé?”

“Cút, anh mà cũng đáng giá ba ngàn sao?” Sau khi mắng xong, tôi gia hạn cho anh nhiều nhất là ba ngày, sau đó mới rời đi.

“Tưởng gì, đợi chuyến hàng này vận chuyển ra ngoài, tới lúc đó tao sẽ tìm cho mày mười em như thế.” Người đàn ông vòng tay bá cổ Trần Chiêu.

Trên đường về nhà, tôi đã đổi ba chuyến tàu điện ngầm, vòng một vòng lớn. Cuối cùng cũng về đến nhà trọ của mình, hai chân tôi run lẩy bẩy.

Bởi vì tôi thoáng thấy khẩu súng trong túi quần bên hông của người đàn ông đó.