Bất Chấp Yêu Anh

Chương 6



18.

Tôi quả thật đã khiếp đảm một phen.

Tôi vẫn cho rằng Trần Chiêu cùng lắm chỉ là hợp tác làm ăn bất hợp pháp[*] với mấy người đó.

[*]Câu gốc "灰色生意": dạng làm ăn bất hợp pháp nhưng ở mức độ nhẹ chứ không phải buôn s.úng, mai thúy, s.à cân...

Nhưng tình hình hiện tại có vẻ như còn tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Nhưng làm sao Trần Chiêu có thể là t.ội p.hạm, cha anh là cảnh sát đấy!

Chẳng nhẽ, anh là đặc vụ nằm vùng ẩn nấp trong đám t.ội p.hạm?

Nếu suy luận theo hướng này, cũng có thể giải thích lý do tại sao Trần Úc lại đổi tên thành Trần Chiêu và sống dưới một thân phận khác.

Cho nên lúc đầu Trần Chiêu mới từ chối tôi?

Những ý nghĩ như vậy cứ quẩn quanh trong đầu tôi, khiến tôi lo lắng không sao thở được.

Tôi khóa trái cửa, cài đặt cuộc gọi khẩn cấp trên điện thoại, sau đó nằm trên giường chờ đợi tin tức của Trần Chiêu.

Nhưng suốt một tuần sau đó Trần Chiêu vẫn không liên lạc với tôi.

Đêm nào tôi cũng lo lắng đến mức không thể ngủ được.

Vào ngày thứ mười, lúc ba giờ sáng, điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.

Tôi sợ hãi ngồi dậy, nhìn dãy số lạ rồi nhấn nút trả lời.

"Là anh. Mở cửa."

Tôi vội đứng dậy ra mở cửa cho anh.

So với bộ dạng căng thẳng của tôi thì anh cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười khi nhìn thấy tôi.

“Trần Chiêu.” Tôi nhào lên ôm anh, phát hiện cơ thể của anh rất nóng.

Anh bị sốt.

Khi ngã bệnh, anh trở nên rất dính người.

Tôi muốn lau nước nóng cho anh, nhưng anh cứ ôm tôi mãi, bảo tôi đừng rời xa anh.

Tôi nhìn anh mê mang, cảm thấy đau lòng không thôi, "Trần Chiêu, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?"

"Kiếm tiền."

Tôi suýt bật cười thành tiếng trước câu trả lời của anh.

"Anh kiếm tiền làm gì thế?"

"Nuôi Ương Ương của anh."

Nghe được câu này, nước mắt tôi ngay lập tức rơi xuống.

Ký ức trở về năm hai đại học, mỗi khi kỳ nghỉ đến, anh đều sẽ đi làm thêm.

Tôi còn vì chuyện này mà giận dỗi, cảm thấy anh ít dành thời gian cho tôi.

Tôi hỏi anh đi làm thêm để làm gì, anh cũng trả lời như vậy: "Nuôi Ương Ương của anh."

Tôi nổi quạo với anh, nhưng anh chỉ lặng lẽ dúi thẻ ngân hàng vào tay tôi, “Anh đã tiết kiệm được năm mươi vạn trong đó, đợi sau khi em tốt nghiệp, em muốn chiếc nhẫn nào anh cũng sẽ mua cho em.”

Giờ đây tôi cũng đã 30 tuổi, tôi có thể tự kiếm ra tiền, tuy không nhiều nhưng cũng đủ nuôi sống bản thân.

Ai cần anh nuôi chứ?

“Trần Úc, anh chính là Trần Úc có phải không?” Tôi vừa khóc vừa hỏi anh, “Anh không thừa nhận cũng không sao, cho dù cả đời này anh tên là Trần Chiêu cũng không sao, anh không muốn nói cho em biết anh đang làm gì cũng không sao, em sẽ không hỏi.”

"Nhưng anh có thể đảm bảo với em một chuyện được không, rằng anh sẽ an toàn?"

Thấy tôi khóc, anh luống cuống tay chân lau nước mắt cho tôi, "An toàn, sao có thể không an toàn được chứ, không phải anh đang ở ngay trước mặt em sao? Sao em lại khóc rồi, em thừa biết anh không thể nhìn em khóc.”

"Vậy anh có thể luôn ở trước mặt em không? Cả đời đều như vậy?"

Tôi thật sự rất lo lắng.

Anh ôm tôi vào lòng, "Cho anh một tháng, em muốn cái gì anh cũng nghe theo."

"Anh nói thật chứ?"

“Thật.”

"Vậy em muốn kết hôn với anh."

Anh sững người, ngây ngốc nhìn tôi.

"Sợ sao?"

"Không, chỉ là, sao em đột nhiên nói cái này?"

"Không phải tự dưng, mà là em muốn gả cho anh, từ rất rất lâu rồi. Em không muốn đi coi mắt nữa, em cũng không muốn trở thành món đồ để người khác lựa chọn, em chỉ muốn lấy người mình thích.”

"Trần Chiêu... Em thích..."

Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị người đàn ông chặn lại.

Bờ môi dịu dàng nhưng cũng rất nóng bỏng hôn lên mắt tôi, sau đó là trán rồi xuống đến đôi môi, trận cuồng phong qua đi, thế giới trong tôi đều đang sụp đổ cùng anh.

“Đừng nói câu đó, em đừng nói.”

“Anh yêu em, Chu Ương.”

"Anh cũng muốn kết hôn với em, từ rất lâu rồi.”

“Mấy năm nay, không một ngày nào anh không nghĩ đến em, nhìn thấy em đi cùng những người đàn ông đó, chẳng có lúc nào mà anh không ghen tị đến phát điên.”

“Cho anh thêm một chút thời gian, một chút thôi, có được không em?”

"Sau này, cả mạng sống của anh đều thuộc về em, mặc cho em dày vò."

...

Nói xong câu cuối cùng, hốc mắt của anh cũng đỏ hoe.

Tôi gật đầu trong vòng tay anh, "Vâng."

19.

Tôi lại chuyển nhà, tự mình tìm một căn nhà khác.

Tôi cũng từ chức, làm visa, đi du lịch nước ngoài nửa tháng theo như yêu cầu của Trần Chiêu.

"Không phải trước khi đi du học em luôn muốn đi châu Âu sao? Em qua bên đó chơi nửa tháng đi, nửa tháng sau anh sang tìm em.”

“Được.”

"Phải rồi, em có thể xem thử phong cách trang trí phòng ốc bên đó, học hỏi một chút, sau này trở về trang trí nhà của chúng ta."

"Anh mua nhà?"

"Ừ, ở thành phố nơi em học đại học."

“Anh mua lúc nào vậy?”

"Cái hôm thấy em trên xe taxi. Thằng già đó nói căn nhà phải đứng tên con trai hắn, anh giận quá, nên hôm sau tức tốc đi mua nhà."

Chẳng phải lúc đó anh vẫn giả vờ không quen biết tôi sao, thế mà nhà tân hôn cũng đã mua xong rồi?

"Anh định ăn nói thế nào với mẹ em đây? Hình như bà ấy đã sớm biết chúng ta yêu nhau từ hồi cấp ba, ấn tượng về anh có chút kém."

“Chuyện này… Làm sao bà ấy phát hiện được?” Anh phì cười nhớ lại, suy nghĩ một chút, “Chẳng nhẽ là thấy anh bước ra từ phòng em, cũng tại vừa hôn xong nên có vết son môi?”

“Cái lần anh mua son môi cho em đó hả?” Tôi nhớ ra rồi, bởi vì muốn thử màu son mới nên tôi đã hôn anh mấy phát, trước khi đi anh còn hỏi tôi có cần lau sạch không, tôi bực mình, hỏi anh tại sao phải lau, em trao tình yêu cho anh thì anh phải giữ.

"Anh thật sự không lau?"

“Anh nào dám, em dỗi ra đó còn gì.” Anh thở dài, “Nếu lau thật chắc em lại ầm ĩ với anh mấy ngày.”



Giờ ngẫm lại, mới thấy hồi đó tôi quá trẻ con và ngây thơ.

“Em đi châu Âu mua giúp anh vài món xách tay mà mẹ thích đi, đến lúc đó anh sẽ tặng cho mẹ.” Anh mặt dày nói: “Từ con trai thành con rể, anh cũng chỉ thay đổi cách tặng quà cho mẹ em thôi, bà ấy chắc hẳn sẽ rất vui."

Ờ, bà ấy rất vui, không vui không được.

"Trần Chiêu, anh mua nhà bao lớn?"

“Em thích bao lớn?” Anh cười, hôn chụt một cái vào môi tôi.

"Em cảm thấy bốn phòng ngủ hai phòng khách là vừa đẹp."

"Bốn phòng ngủ? Sao nào, em còn muốn sinh hai cục bông cho anh à?"

“Ai muốn có hai đứa con với anh!” Anh thật biết liên tưởng.

"Anh muốn." Anh ôm lấy tôi, "Một mình quá cô đơn. Nhưng từ khi có em, cuộc sống của anh cũng thay đổi theo."

"Anh có phải biến thái không đấy?"

"Em đang nghĩ gì vậy? Nói rõ ràng trước nhé, lúc đầu anh chỉ coi em là em gái, không hề có bất kỳ suy nghĩ đ.en t.ối nào với em, chính là em d.ụ d.ỗ anh." Anh thở dài một hơi, “Mới khiến anh chệch khỏi con đường đúng đắn."

“Lại còn đổ lỗi cho em.” Cái này tôi không đồng ý.

"Phải phải phải, là anh có ý đồ xấu, đã sớm ủ mưu, được chưa nào."

"Đây là sự thật cấm cãi."

"Dạ, vợ nói cái gì cũng đúng."

Cái đêm chúng tôi tách nhau ra, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng tôi chẳng thể nào ngủ được.

"Anh thật sự sẽ sang châu Âu tìm em sao?"

“Dĩ nhiên.”

"Nếu như anh không tới, cả đời này em sẽ không để ý đến anh nữa."

“Được.” Anh trở mình ôm tôi.