Bát Gia Tái Thế

Chương 106: Có trò hay để xem



Tô Sinh Hải lộ vẻ trào phúng, khó có dịp được gặp Diệp Phàm, đương nhiên hắn muốn nịnh nọt hắn ta một phen, cho nên đã hùa theo chèn ép tên nhóc này.

“Bốn ngàn? Anh đang xem thường cô chủ Miêu của chúng tôi đấy à?”, Khương Sơ Nhiên che miệng cười: “Phần tiền lương này cũng quá thấp rồi!”

“Ồ, vậy cô nói bao nhiêu mới phù hợp?”

“Mọi người đều là bằng hữu, đương nhiên thêm mười tệ nữa, tôi cảm thấy bốn ngàn lẻ mười là đủ!”

“Ha ha ha ha!”

Mọi người trong phòng cười ầm lên.

Sắc mặt Trần Đức rất bình tĩnh và thờ ơ.

Từ đầu tới cuối, anh vẫn thản nhiên lấy thức ăn trên bàn và thưởng thức, ngẫu nhiên còn uống một chút rượu, xem như không nghe thấy gì.

“Các người đủ rồi đấy!”, vẻ mặt Miêu Tiểu Thanh ngày càng khó coi, cô ta đứng bật dậy, quát lớn.

Không sai, cô ta đã đưa Trần Đức đến đây, yêu cầu anh giả làm bạn trai của mình, nhưng cô ta không cho phép Trần Đức bị đám người này khi nhục như vậy:

“Cao Lâm, những người này là bạn của anh đấy à, người không có tố chất như vậy, tôi cảm thấy hai nhà chúng ta về sau nên ít lui đến thì hơn”.

“Ha ha”, Cao Lâm cười đáp: “Em tưởng rằng nhà anh muốn thân thiết với nhà em lắm à? Nếu không phải dì của em mặt dày mày dạn níu kéo quan hệ thì quản lý một cái shop quần áo nho nhỏ như em căn bản không đủ tư cách đến đây!”

“À, đúng rồi, Hồ Minh Đào, hình như cái shop quần áo kia là của nhà cậu đấy!”

“Trùng hợp vậy à?”

Hồ Minh Đào cười nói: “Nếu đã vậy, cô Miêu, bây giờ cô đang là quản lý đúng không? Không biết là cửa tiệm nào nhỉ? Tuy nhiên, nếu cô lập tức chia tay cùng thằng ngốc này, tôi sẽ cho cô làm quản lý khu, quản lý mười cửa tiệm đấy”.

“Tiền lương tăng gấp ba!”

“Nếu không thì sao?”, tính cách Miêu Tiểu Thanh vốn rất ương bướng.

“Không à, ha ha, không đồng ý thì không còn gì thú vị cả, sau này cô sẽ bị liệt vào sổ đen trong công ty tôi!”

Ngay từ đầu Hồ Minh Đào cũng có ý với Miêu Tiểu Thanh, nhưng cô ta đã bị Diệp Phàm để mắt đến, hắn biết bản thân không thể cạnh tranh được nên rất sáng suốt buông tha cho Miêu Tiểu Thanh, ra mặt nịnh nọt Diệp Phàm.

“Tôi nghĩ cô lên làm quản lý cũng không dễ dàng gì, hẳn là đã bỏ tâm huyết trong ngành thời trang nhiều năm rồi? Chắc cô không dễ từ bỏ vị trí hiện tại đâu nhỉ?”

Sắc mặt Miêu Tiểu Thanh trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Đúng!

Hồ Minh Đào nói rất đúng.

Cô ta đã lăn lộn trong ngành sản xuất trang phục nhiều năm, bởi vì không có xuất thân tốt, lại không thể uống rượu, nên cô ta phải chăm chỉ làm việc trong suốt một khoảng thời gian dài, mới có thể từ một nhân viên bán hàng nho nhỏ trở thành quản lý một cửa hàng quần áo.

Cực kỳ gian khổ, cũng rất vất vả, thế nhưng, cô ta rất vui khi có được công việc này.

Tuy nhiên, Miêu Tiểu Thanh không thể để Trần Đức chịu nhục như vậy, bởi vì cô ta thật sự thích anh.

Khi còn bé, Trần Đức đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Miêu Tiểu Thanh, mười năm cứ thế trôi qua, nhưng chỉ cần gặp thoáng qua, cô ta vẫn có thể nhận ra anh.

“Tôi từ chức”, Miêu Tiểu Thanh nói: “Công việc của tôi không cần anh quan tâm!”

“Cô Miêu, cần gì phải như thế?”, lúc này, rốt cuộc Diệp Phàm cũng lên tiếng: “Nhìn người bạn của cô kia kìa, ngoại trừ ăn thì có thể làm được gì?”

“Cậu Diệp, cậu không biết rồi, điểm tâm ở khách sạn của tôi đáng ngưỡng mộ lắm đấy!”, Cao Lâm nịnh hót: “Đặc biệt là trong phòng vip, một bàn điểm tâm như vậy, giá nội bộ phải đến 120 ngàn!”

“Là do đầu bếp nổi tiếng đến từ Italy chế biến đấy, người ngoài đến ăn, không bỏ ra 300 ngàn thì đừng mơ!”

“Như đồ nhà quê này, e là cả đời cũng không ăn được điểm tâm như vậy, đương nhiên hắn ta muốn ăn nhiều một chút rồi!”

Cao Lâm nói: “Tên kia, mau ăn đi, ăn không hết còn có thể gói mang về, có lẽ lần sau sẽ không có cơ hội ăn nữa đâu!”

“Thế giới này thật là vi diệu!”, Diệp Phàm nói một cách đầy thâm ý, hắn ta dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Đức. Chỉ một con kiến mà thôi, bất kỳ lúc nào hắn ta cũng có thể nghiền chết 100 con như vậy.

“Cô Miêu, tôi cho rằng hắn… không xứng làm bạn trai của một mỹ nữ như cô!”

“Không phiền anh nhọc lòng!”

Miêu Tiểu Thanh thật sự không thể tiếp tục nán lại, cô ta nắm lấy tay Trần Đức: “Chúng ta đi!”

“Được!”

Trần Đức nuốt xuống một ngụm điểm tâm, sau đó bị Miêu Tiểu Thanh lôi ra ngoài.

Cô ta tự biết bản thân không thể trêu vào bọn họ, cho nên quyết định lẩn trốn.

Hai người rời khỏi phòng bao.

Thế nhưng ánh mắt Diệp Phàm vẫn dõi theo bóng lưng Miêu Tiểu Thanh.

“Cậu Diệp, cậu cứ yên tâm, lúc này cô ta còn cứng đầu, nhưng đợi đến khi thấy được năng lực của cậu, cô ta sẽ tự mình đến tìm cậu”, Cao Lâm thổi phồng.

Trên thực tế, những lời của hắn cũng là thật lòng.

Bắt đầu từ lúc hắn quen biết Diệp Phàm cho đến nay, những cô gái mà hắn ta vừa ý, có cô nào không đến tay?

“Ha ha”, Diệp Phàm bật cười: “Hai người này đúng là không biết trời cao đất rộng!”

“Cậu Diệp”, Đồng Lâm nịnh nọt: “Có thể được cậu xem trọng, đó là vinh hạnh của cô ta, em hâm mộ chết đi được!"

Không chỉ hâm mộ, mà cô ta còn ghen ghét.

Những người phụ nữ có thể qua lại với Diệp Phàm, có ai không bay lên đầu cành làm phượng hoàng?

“Nếu cô ta đã không biết điều như vậy, để em ra tay dạy dỗ một phen, cho cô ta biết cái gì gọi là mộng tưởng, và cái gì gọi là thực tế!”

“Đừng nên quá đáng”, Diệp Phàm uống một ngụm rượu.

Thấy hắn ta không từ chối, Đồng Lâm lập tức hiểu ra, cô ta bèn bưng một ly rượu lên, rời khỏi phòng.

“Có trò hay để xem rồi!”, Hồ Minh Đào thong thả nói, hắn rất rõ Đồng Lâm là dạng phụ nữ như thế nào, vì thế không khỏi có chút hả hê.

“Tôi ra xem, các cậu có muốn đi cùng không?”

“Đi chứ, đương nhiên muốn đi rồi, đã lâu không có trò hay để xem!”, Khương Sơ Nhiên cười tủm tỉm.

Cao Lâm, Trần Lập, Tô Sinh Hải cũng đều đi theo, Diệp Phàm nhếch mép cười, đi phía sau cùng.

Trong sảnh vô cùng náo nhiệt, Miêu Tiểu Thanh dẫn theo Trần Đức đi tìm bố và dì của mình, cô ta rất tức giận:

“Dì, con và Trần Đức đi trước!”

“Sao vậy?”, thấy sắc mặt con gái khó coi, Miêu Triều Hải liền hỏi.

“Không có gì, chỉ là không muốn ở đây nữa”, Miêu Tiểu Thanh gượng cười đáp.

“Không được, Tiểu Thanh, nếu bây giờ con đi, dì phải ăn nói với Cao Lâm thế nào?", Cao Hiểu Nguyệt giữ chặt lấy Miêu Tiểu Thanh: “Ở lại thêm lát nữa, được chứ?”