Bát Gia Tái Thế

Chương 107: Không nên quá đáng



“Dì, sao dì cứ nhất quyết phải ở lại đây?”, Miêu Tiểu Thanh cau mày: “Những người kia vốn không xem chúng ta ra gì, sao phải ở cùng bọn họ chứ?”

“Miêu Triều Hải!”, Cao Hiểu Nguyệt liếc nhìn Miêu Triều Hải.

“Tiểu Thanh, nghe lời dì con, ở lại một lát thôi, ăn cơm xong chúng ta sẽ đi, được chứ?”, Miêu Triều Hải nói: “Nghe lời!”

“Được rồi!”, Miêu Tiểu Thanh muốn nói lại thôi, tuy ngày thường cô ta có hơi nóng tính, nhưng vẫn rất nghe lời.

“Trần Đức, xin lỗi!”, Miêu Tiểu Thanh nhỏ giọng: “Bởi vì tôi mà cậu mới bị người khác làm nhục!”

“Không sao cả!”, Trần Đức mỉm cười, anh vốn không để tâm đến những người kia, thế nên lời trào phúng của họ đối với anh cũng chỉ là gió thoảng qua tai.

“Haiz…”

Miêu Tiểu Thanh thở dài.

Cô ta cảm thấy Trần Đức đã thay đổi.

Anh không còn là thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết năm đó nữa.

Cô ta vẫn nhớ mười ba năm trước, có một bạn học tiện miệng mắng Trần Đức một câu không có bố mẹ, vậy mà anh lại cực kỳ tức giận, thiếu chút nữa đánh chết bạn học kia.

Nhưng hiện tại, đối mặt với những lời trào phúng vừa nãy, anh lại lựa chọn im lặng.

Cũng đúng.

Thời thế thay đổi, con người cũng đổi thay.

Cô ta không trách Trần Đức, cũng không oán anh, ngay cả cô ta cũng thế thôi, đối mặt với những người kia, điều duy nhất cô ta làm được chính là bỏ trốn, không phải sao?

Nếu thật sự chọc vào đám thiếu gia quần là áo lụa đó, e là người bình thường như bọn họ khó mà gánh vác nổi.

Đó là thực tế.

Cô ta cũng đành chịu.

Bưng một ly đồ uống lên, Miêu Tiểu Thanh lẳng lặng đứng sang một bên, tự hỏi con đường tương lai sẽ như thế nào.

Đắc tội Hồ Minh Đào, chắc chắn cô ta không thể tiếp tục làm trong ngành sản xuất trang phục được nữa.

Con đường sau này phải đi như thế nào đây?

Trần Đức tiếp tục thưởng thức món ăn, anh là một người rất giỏi thích nghi, đến cũng đến rồi, không ăn một chút chẳng phải có lỗi với mình sao?

“Ối!”

Trong lúc Miêu Tiểu Thanh đang suy nghĩ, có một bóng người thình lình đụng vào cô ta.

Cô ta ngẩng đầu thì phát hiện đó là Đồng Lâm, cô gái trước mặt mặc một thân váy đỏ xinh đẹp, cổ đeo dây chuyền kim cương quý giá, còn có vòng tay lóe sáng dưới ánh đèn.

Chỉ cần nhìn trang phục trên người cô ta cũng có thể đoán được đây là kẻ có tiền.

“Cô không có mắt à?”, Đồng Lâm tức giận quát: “Mắt mọc dưới mông hay sao hả?”

Sau khi thấy rõ người đến là Đồng Lâm, Miêu Tiểu Thanh nhíu mày, cũng không muốn phản ứng lại cô ta: “Xin lỗi!”

Nói xong, liền đi sang một bên khác.

“Đứng lại, tôi cho cô đi à?’

Đồng Lâm bắt lấy tay Miêu Tiểu Thanh, không chút khách sáo, ngang nhiên hất ly rượu đỏ trong tay lên người cô ta.

“Soạt!”

Rượu đỏ bắn lên mặt Miêu Tiểu Thanh, thấm ướt tóc cùng cổ áo cô ta, trông cực kỳ thê thảm.

“Xoảng!”

Đồng Lâm ném ly rượu xuống đất, khiến nó vỡ nát rồi gằn giọng nói: “Nhớ kỹ, sau này cách xa cậu Diệp một chút, đừng có xuất hiện trước mặt cậu ấy!”

“Cô cũng xứng đoạt đàn ông với tôi?”

Miệng thì nói đến gây rắc rối cho Miêu Tiểu Thanh vì Diệp Phàm, nhưng thực chất, Đồng Lâm là vì chính mình.

Cô ta thích Diệp Phàm.

Muốn ngủ với Diệp Phàm!

Đã nhiều lần cô ta tìm cớ uống rượu cùng hắn ta, thế nhưng đều bị từ chối.

Vậy mà Miêu Tiểu Thanh vừa xuất hiện, hắn ta lại đích thân mời rượu, còn để lộ vẻ mặt ham muốn.

Việc này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

“Cút đi!”, Đồng Lâm ngả ngớn nói.

Tất cả đều xảy ra trong tích tắc.

Rượu vang đỏ bị hất lên mặt Miêu Tiểu Thanh, còn ly rượu thì vỡ nát dưới chân cô, người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt về bên này, tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.

Ngay cả Trần Đức cũng nhìn sang, trong mắt anh léo lên tia sáng lạnh.

Kế đó, anh lấy một ly rượu, hớp một ngụm.

Tuy nhiên, anh không lập tức ra tay.

Khi còn bé, Miêu Tiểu Thanh thường bị bắt nạt, sau này lớn lên, tính tình cô ta trở nên gay gắt, nóng nảy, vì thế, cô ta liền với lấy ly rượu trong tầm tay, dự định hất lại.

Có điều, ngay lúc này, một cánh tay đã kịp thời giữ tay cô ta lại.

“Tiểu Thanh, con làm gì đó?”

Nghe thấy động tĩnh, Cao Hiểu Nguyệt vội chạy đến, lớn tiếng quát, sau đó, bà ta quay sang Đồng Lâm, mỉm cười nói:

“Cô Đồng, đây là con gái của tôi, ngại quá, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cao Hiểu Nguyệt?”, Đồng Lâm nhìn chằm chằm vào người đàn bà trước mặt, hiển nhiên, hai người có quen biết nhau: “Con gái của bà, ha ha, con gái bà chọc phải tôi, biết chưa?”

“Đã biết, cô Đồng là người bao dung, Tiểu Thanh đã biết sai rồi!”

Nói xong, bà ta quay đầu nhìn Miêu Tiểu Thanh: “Còn không mau xin lỗi?”

“Cô Đồng, là con tôi không đúng”, Miêu Triều Hải cũng nói: “Tiểu Thanh, mau xin lỗi cô Đồng!”

“Bố, dì, hai người…”, sắc mặt Miêu Tiểu Thanh trở nên khó coi, hai mắt trừng to.

Xin lỗi?

Muốn cô ta xin lỗi?

Rõ ràng là Đồng Lâm đụng cô ta, còn hất rượu lên người cô ta, vậy mà cuối cùng cô ta lại phải xin lỗi?

Dáng vẻ khúm núm của Cao Hiểu Nguyệt cùng Miêu Triều Hải khiến cô ta cảm thấy rất buồn cười.

Ngay cả những người xung quanh cũng nhìn họ bằng ánh mắt xem thường và buồn nôn.

Tuy nhiên, hai người bọn họ chẳng chút để tâm.

Bởi vì bọn họ không đắc tội cô Đồng được.

Cô gái này là con gái của chủ tịch công ty bọn họ.

Đắc tội cô ta, hai người họ khó mà giữ được công việc hiện tại, chắc chắn sẽ bị làm khó dễ ở công ty.

Hai người nhớ rất rõ, có một lần Đồng Lâm chơi đùa ở công ty, có một công nhân không nhận ra cô ta, vô tình cản đường, vậy mà lại bị cô ta mắng như mắng chó.

Càng khéo hơn nữa chính là ngay ngày hôm sau, công nhân kia đang ở hành lang hút thuốc thì đột nhiên ngã lăn xuống lầu, xương chân gãy nát, đến bây giờ vẫn còn đang nằm viện.

“Đứng ngẩn ra đó làm gì, bảo con xin lỗi mà!”, Cao Hiểu Nguyệt dường như chờ không nổi nữa, bèn quát lớn: “Cô Đồng là người con có thể mạo phạm được à?”

“Ha ha…”, Đồng Lâm cười khinh miệt, nói với Miêu Tiểu Thanh: “Nhìn tôi làm gì, bố mẹ cô bảo cô xin lỗi, còn không biết nghe lời à? Mau cúi đầu xin lỗi tôi!”

“À, đúng rồi, tên bạn trai vô dụng của cô đâu rồi, cô bị vậy mà hắn ta còn không đứng ra, xem ra cô đã nhìn lầm người rồi!”

Đồng Lâm cười khoái trá: “Vậy mà cô vẫn khăng khăng yêu một kẻ như hắn ta, chậc chậc, đúng là vô dụng xứng vô dụng, duyên trời tác hợp!”

“Soạt!”

Đột ngột, một ly rượu đỏ từ đằng xa hất tới, giội thẳng lên mặt Đồng Lâm.