Bát Gia Tái Thế

Chương 120: Quà bồi thường



Lúc này đã là 10 giờ đêm.

Trung tâm thương mại vẫn còn mở cửa, nơi đây vốn tập trung những cửa hàng thời trang hàng hiệu làm việc 24/24.

Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh cùng Miêu Triều Hải vừa trải qua một buổi tối sóng gió, vẻ ngoài trông không được tươm tất cho lắm.

Nhân viên tiếp tân nhìn thấy họ thì cho rằng đây là người nghèo, thế nhưng lại thấy rõ Trương Thiên Dương đi đằng sau.

Thế là lập tức hồ hởi hẳn lên.

Cô ta không hỏi vì sao trên người Trương Thiên Dương lại dính máu, dù sao thế giới của những nhân vật có địa vị không phải nơi cô ta có thể với tới được.

Cô ta vui vẻ dẫn đường cho ba người Trần Đức đi thử đồ.

Đối với chuyện ăn mặc, xưa nay Trần Đức đều không quá chú trọng, nên chỉ mua đại một bộ để thay.

Còn Miêu Tiểu Thanh lại liên tục thử, càng thử càng hăng hái, thế nhưng nhìn thấy bảng giá lập tức lạnh lòng,

Đắt quá.

Mấy bộ đồ này, cô thật sự không nỡ mua.

Huống hồ, rất có thể Trần Đức sẽ giành phần trả tiền cho cô, cô không hy vọng anh tốn kém vì mình. Vì vậy chỉ chọn vài bộ tương đối rẻ đi đến phòng thử đồ.

Miêu Tiểu Thanh vào phòng thử đồ rồi, Trần Đức mới bá vai Miêu Triều Hải nói:

“Bác may mắn lắm đấy”.

Trần Đức nhìn Miêu Triều Hải, nhàn nhạt nói: “Tối nay bác đã lựa chọn đúng, nếu không, hậu quả của bác còn thê thảm hơn cả Cao Hiểu Nguyệt nữa kìa, sau này, cháu hy vọng bác sẽ đối xử tốt với cô ấy”.

Cả người Miêu Triều Hải cứng ngắc cứng còng.

Không nén nổi cảm giác ớn lạnh toàn thân.

Mặc dù ông vẫn nghĩ Trần Đức là bạn trai của con gái mình.

Thế nhưng ông cũng không dám nhận danh phận bố vợ này một chút nào hết.

Mà ngược lại, Trần Đức lại giống bố vợ của ông hơn.

Tự dưng thấy chẳng còn chút oai nào nữa.

“Cậu chủ Trần dạy bảo rất đúng, tôi… sau này tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt vói Tiểu Thanh, trước giờ tôi có lỗi với nó quá”.

“Lần này là cô ấy nhờ cháu giả làm bạn trai, cô ấy không muốn để các người sắp đặt tình yêu cho mình”.

Giả á?

Giả thật á?

Miêu Triều Hải đờ mặt.

Trong lòng ông vốn không hy vọng Trần Đức là con rể mình, dù sao người này cũng quá tàn nhẫn, chẳng khác gì một kẻ điên.

Nhưng lúc này, khi biết Trần Đức thực sự không phải con rể tương lai, ngược lại ông có hơi thất vọng.

Cách đó không xa.

Trương Thiên Dương nghe nói vậy, chân mày khẽ nhíu lại.

Thì ra là giả.

Xem ra con gái ông ta vẫn còn cơ hội.

“Cậu chủ Trần, tôi hiểu rồi!”, Miêu Triều Hải gật đầu: “Về sau những việc này tôi đều tôn trọng quyết định của Tiểu Thanh”.

“Bác hiểu được là tốt”.

Trần Đức không nói thêm gì nữa, bởi vì Miêu Tiểu Thanh đã mặc một bộ quần áo mới bước ra từ phòng thử đồ, vui vẻ cười hỏi anh thấy có đẹp không.

Cuối cùng cô chọn vài món tương đối rẻ.

Còn lại những bộ đắt quá đều trả lại.

Nhưng Trần Đức không để ý những chuyện này, anh giành phần trả tiền, sau đó rời khỏi trung tâm thương mại.

Trương Thiên Dương đi sau cùng, nói với nhân viên bán hàng: “Trong vòng một phút, cô hãy đóng gói quần áo lúc nãy tôi mặc và những bộ cô gái vừa rồi mới thử, hãy nhớ, chỉ cần có thử là gói hết lại cho tôi”.

Bên ngoài cửa hàng.

Miêu Tiểu Thanh đã lái chiếc xe của cô đến đây, bỏ những túi quần áo trên tay Trần Đức vào cốp, đoạn nói:

“Muộn rồi, giờ gọi xe cũng bất tiện lắm, Trần Đức này, nhà cậu ở đâu vậy, tôi đưa cậu về”.

“Cũng được”.

Trần Đức không từ chối làm gì, mỉm cười đồng ý, giờ này anh cũng nên về nhà rồi.

“Hoang gia, xin chờ một chút ạ!”

Ngay khi Trần Đức định bước lên xe, Trương Thiên Dương từ cửa hàng quần áo hớt hải chạy ra, sức khỏe ông ta vẫn rất yếu, chạy gấp như vậy thật sự mệt đứt cả hơi.

Không đề cập trực tiếp đến việc chữa bệnh, ông ta cầm mấy túi quần áo đưa cho Miêu Tiểu Thanh: “Chào cô Miêu, mới lần đầu gặp mà đã để lại ấn tượng không tốt cho cô rồi, đây là quà tôi tặng cho cô, mong cô vui lòng nhận cho”.

“Coi như là, họ Trương tôi đền bù những sự cố xảy đến với cô đêm nay”.

Miêu Tiểu Thanh sửng sốt.

Đương nhiên cô nhận ra, những bộ trang phục này lúc nãy cô vừa thử, đúng là cô rất thích chúng.

Nhưng mà…

Cô không ngu ngốc, tất nhiên cô biết vì sao Trương Thiên Dương làm như vậy, đây hoàn toàn là vì Trần Đức, nếu không có Trần Đức, cô chẳng là gì trong mắt Trương Thiên Dương cả, đừng nói Trương Thiên Dương hào phóng tặng quà, ngay cả nhìn chưa chắc ông ta đã nhìn cô lấy một lần.

Những thứ này, chắc chắn cô sẽ không nhận:

“Xin lỗi chủ tịch Trương, vô duyên vô cớ không nên tùy tiện nhận quà, những món đồ này tôi cảm thấy không hợp với mình cho lắm”.

Cô nói một hơi, giọng điệu thẳng thắn không làm giá, cũng không luồn cúi, khiến cho Trương Thiên Dương hơi bất ngờ, rất ít người có thể thản nhiên nói với ông ta như vậy.

“Cô Miêu, đây chỉ là chút ít lòng thành của nhà họ Trương cũng như bất động sản Thiên Dương bồi thường cho cô, nếu như cô không nhận, tôi sẽ áy náy bất an lắm”.

“Tiểu Thanh, nếu ông ta đã thành tâm thành ý như vậy, thôi thì cậu chịu khó một chút đi vậy”.

Lúc này, Trần Đức lên tiếng.

Anh biết rõ mười mươi rằng Trương Thiên Dương đang muốn lấy lòng mình, nhưng không tìm được cớ gì với mình đành lợi dụng Tiểu Thanh để mở miệng.

Không thể không khen một câu, sở dĩ Trương Thiên Dương có thể tay trắng lập nghiệp, hoàn toàn nhờ năng lực vốn có đạt tới ngày hôm nay, quả thật là phi thường.

“Cô Miêu, cô thấy đấy, ngay cả Hoang gia cũng mở miệng rồi kìa, cô tiện thể nhận đi”, Trương Thiên Dương mừng rỡ, được Trần Đức ra mặt hộ, cũng có nghĩa là rốt cuộc anh cũng đã chấp nhận ông ta rồi.

Nếu cứ như vậy, không chỉ mạng sống ông ta được kéo dài, mà trên dưới nhà họ Trương cùng tập đoàn Thiên Dương không còn lâm nguy!

Không nói nhiều lời, Trương Thiên Dương nhét hết mấy túi quần áo vào cốp chiếc Cadillac.

Miêu Tiểu Thanh thấy Trần Đức đã đồng ý thì cũng không tiện từ chối nữa, huống hồ những món đồ này, cô thật sự rất thích.

Trần Đức nói: “Tiểu Thanh, cậu với bác trai lên xe đi, tôi có việc muốn nói với ông ta”.

“Được”.

Miêu Tiểu Thanh gật đầu, ngồi vào trong xe, Miêu Triều Hải cũng rời khỏi, xe của ông vẫn còn đang ở bãi giữ xe của khách sạn.

“Trương Thiên Dương, thời gian của ông còn hai ngày nữa, chúng ta xem như có duyên với nhau, tôi sẽ giúp ông chữa bệnh, ông không cần phải đeo bám tôi mãi như vậy”.

“Vâng”, Trương Thiên Dương vội gật đầu.

“Ừm, đừng gọi tôi là Hoang gia, tôi chưa già đến thế”, Trần Đức luôn nghĩ cái tên này rất hợm hĩnh, ngoài một số ít người gọi anh như vậy, còn lại anh đều nghe rất chướng tai.