Bát Gia Tái Thế

Chương 121: Vì dân phục vụ



"Vâng, cậu Trần, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời của cậu!"

Lúc này, khi Trương Thiên Dương đối mặt với Trần Đức, không biết sao trong lòng luôn có cảm giác run rẩy.

Loại cảm giác này chỉ có ba mươi năm trước, khi ông ta còn là một cậu nhóc mới ra đời, lần đầu tiên lên thành phố mới có loại cảm giác như này.

Khi đó, toàn là nỗi sợ hãi về thành phố, về tương lai.

Nhưng lần này.

Lại là đối với Trần Bát Hoang!

"Ừ, như vậy đi”.

Trần Đức không có nhiều điều để nói với Trương Thiên Dương, điều quan trọng nhất là bảo ông ta đừng bám riết lấy anh.

“Cậu Trần!”, Trương Thiên Dương đột nhiên lên tiếng, lo lắng hỏi: “Cậu có thể để lại thông tin liên lạc được không?”

Chính vì không có thông tin liên lạc nên mới dẫn đến việc tìm được tin tức của Trần Đức lâu như vậy.

Phải biết rằng, thế lực của nhà họ Trương cực kỳ lớn!

Ngay khi mệnh lệnh được truyền xuống, toàn bộ gia tộc, tập đoàn, mạng lưới tình báo và tất cả quan hệ liên quan đến Trương Thiên Dương sẽ bắt đầu hoạt động ngay lập tức.

Trước đây, khi tìm người, Trương Thiên Dương cảm thấy đợi một hai ngày cũng chả sao cả.

Nhưng lần này, ông ta thực sự hiểu ý nghĩa của câu một giây bằng một năm!

Ông ta không muốn mất liên lạc với Trần Bát Hoang một lần nữa!

"Được”.

Trần Đức sao cũng được, hai người lưu lại số điện thoại của nhau.

"Cậu và Sửu gia có ơn cứu mạng tôi. Sau này có việc gì cần sai khiến, xin cậu cứ phân phó!", Trương Thiên Dương thận trọng nói: “Chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!"

"Được".

Trần Đức nói một tiếng đồng ý, không nói gì thêm nữa, lên xe của Miêu Tiểu Thanh rồi rời đi.

Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, cho nên Trần Đức sẽ không đến biệt thự của Tống Ngữ Yên mà bảo Miêu Tiểu Thanh đưa anh trở lại căn nhà mà anh đã thuê.

“Tiểu Thanh, lần sau gặp nhé”, Trần Đức xuống xe, mỉm cười chào tạm biệt Miêu Tiểu Thanh rồi quay người rời đi.

"Trần Đức”.

Nhìn thấy bóng lưng Trần Đức rời đi, Miêu Tiểu Thanh không khỏi hét lên một tiếng, Trần Đức dừng lại: "Còn có chuyện gì sao?"

Miêu Tiểu Thanh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.

Cô thích Trần Đức, nhưng ai biết được nhiều năm không gặp như vậy, anh đã có bạn gái hay chưa?

Ví dụ là cô gái giàu có đã đứng chắn trước mặt anh ngày hôm nay?

"Không có gì, sau này liên lạc nhiều hơn nhé”.

"Tất nhiên rồi”.

Trần Đức mỉm cười đồng ý, lúc này Miêu Tiểu Thanh mới lái xe rời đi.

Nhìn bóng dáng chiếc xe khuất dần, Trần Đức quay người đi về phía nơi ở của mình, vừa đến tầng trệt đã nhìn thấy một chiếc Land Rover biển số màu trắng đậu ở một bãi đất trống cách đó không xa.

Phía trước chiếc Land Rover có một người đàn ông trung niên ăn mặc khá lôi thôi, nhưng dáng đứng thẳng tắp.

Hình Tông Đài!

Trần Đức không ngờ ông sẽ đến tìm mình.

"Hoang gia!"

Nhìn thấy Trần Đức, sắc mặt Hình Tông Đài trở nên phấn khích, vội vàng lên tiếng chào hỏi: "Hoang gia, cuối cùng cậu cũng về rồi”.

"Muộn như vậy rồi ông còn đến tìm tôi?"

Trần Đức không ngạc nhiên khi thấy Hình Tông Đài có thể tìm được nơi này, năm đó khi ông đến nhà giam làm quản giáo, hoàn toàn là uổng phí nhân tài, với quân hàm của ông thì cấp bậc hiện tại chắc chắn không nhỏ.

Dựa vào cấp bậc của Hình Tông Đài cộng thêm việc ông vẫn luôn chú ý đến Trần Đức thì chuyện biết được nơi ở của anh không khó chút nào.

Điều duy nhất khiến Trần Đức ngạc nhiên là muộn như vậy rồi ông vẫn đến đây.

“Lần này đến tìm cậu là vì có một số thứ muốn đưa cho cậu”, Hình Tông Đài tự tay lấy một chiếc hộp gỗ màu đen từ trong cốp xe ra: “Những thứ này đều do tên điên kia để lại trong nhà giam, ông ta bảo tôi nhất định phải đưa cho cậu".

Tên điên mà Hình Tông Đài nhắc đến chính là Sửu gia. Trước mặt Trần Đức, Sửu gia rất bình thường nhưng trong mắt người khác, ông ta là một kẻ điên điên khùng khùng, thường làm những chuyện mà người bình thường không thể hiểu được.

Trái tim Trần Đức khẽ lay động, lúc trước Sửu gia có nói muốn đưa một vài thứ cho anh, nhưng vì đồ của ông ta vẫn luôn được người trong nhà giam bảo quản, nên mãi vẫn chưa đến tay Trần Đức.

Nhìn thấy những thứ này, Trần Đức liền biết rằng Sửu gia đã ra đi.

Nếu như ông ta vẫn còn sống thì theo quy định những thứ này không được phép mang ra ngoài, càng không thể xuất hiện ở đây.

“Ông ấy… đã đi rồi sao?”, Trần Đức hỏi với tâm trạng nặng nề.

Mặc dù Sửu gia có ơn với Trần Đức.

Nhưng…

Ông ta đã phạm tội rất nặng.

Theo luật pháp, án tử hình.

Chia xác!

Tất cả những gì Trần Đức có thể làm là thông qua nhiều mối liên hệ và mối quan hệ khác nhau giúp ông ta tránh được tội chia xác, giữ thi thể nguyên vẹn.

“Đã ra đi được một khoảng thời gian rồi”, Hình Tông Đài nói thật: “Tôi cũng vừa nhận được tin này không lâu, những người đó đã thực hiện xử bắn theo lệnh của cậu, sau đó mai táng trong một nghĩa trang”.

Những hoạt động này là hành vi bất hợp pháp, luật pháp Hoa Hạ không cho phép làm những việc này. Quá trình thực hiện rất khó khăn, Hình Tông Đài không nói rõ lắm.

Trần Đức có chút đau buồn.

Rõ ràng đã biết Sửu gia sẽ chết, nhưng anh vẫn có chút khó chịu khi nghe tin tức này từ Hình Tông Đài.

Chỉ có điều, Trần Đức không hề để lộ tâm trạng đau khổ:

"Đi, đi lên ngồi một lát”.

Khi đến nhà Trần Đức, Hình Tông Đài nhìn thấy xung quanh toàn là đồ đạc rẻ tiền, cách bài trí hơi lộn xộn, ông cười khổ:

"Hoang gia, bây giờ cậu… có quen không?"

"Không sao, mặc dù cuộc sống có chút nghèo khó, nhưng tôi vẫn thấy thoải mái, có điều gần đây gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức, có lẽ ông cũng biết”, Trần Đức mỉm cười, giúp Hình Tông Đài rót rượu, sau đó lấy một đĩa đậu phộng trong tủ lạnh ra.

Hai người ngồi trên một chiếc bàn nhỏ trò chuyện rôm rả.

"Đúng là tôi biết”, Hình Tông Đài nói: “Tử Hàm thế nào rồi?"

“Ổn cả rồi, đừng cứ mãi hỏi chuyện của tôi”, Trần Đức cười nói: “Bây giờ chức vụ khá cao nhỉ, ngay cả cục trưởng cũng phải nghe ông chỉ huy”.

“Cũng tạm, bây giờ tôi phụ trách cục cảnh sát ở thành phố Tần”, Hình Tông Đài nói thật: “Cũng chỉ vì nhân dân phục vụ, tạm bợ qua ngày thôi”.

Hình Tông Đài rất khiêm tốn.

Trần Đức biết rõ Hình Tông Đài hiện tại được xem là một quan chức hàng đầu, toàn bộ cảnh sát ở thành phố Tần đều nằm trong sự kiểm soát của ông, đây không phải là một chức vụ nhỏ.

Không thể gọi là tạm bợ qua ngày được.

Chỉ cần ông mở miệng nói một câu, không biết bao nhiêu người sẽ chủ động đến tận cửa nịnh bợ lấy lòng ông, tặng tiền, tặng xe, tặng nhà.

Có điều, Hình Tông Đài không phải là người như vậy, ông quả thực là một vị quan tốt, vì nhân dân phục vụ.

Đừng thấy ông đối tốt với Trần Đức, nếu một ngày nào đó Trần Đức làm chuyện gì không có tính người...