Bát Gia Tái Thế

Chương 122: Tử kim



Thì nòng súng của Hình Tông Đài sẽ chĩa thẳng vào trán anh, bóp cò không chút do dự.

Đây là Hình Tông Đài.

Sinh ra vì công lý.

“Hoang gia, có phải cậu sắp chuẩn bị điều tra chuyện năm đó rồi không?”, một lúc sau, Hình Tông Đài có chút hào hứng hỏi.

"Ừm”.

Trần Đức không giấu giếm, anh đúng là có suy nghĩ như vậy.

Anh chưa bao giờ quên chuyện quá khứ, cũng sẽ không buông bỏ.

Như Sửu gia đã nói.

Có một số chuyện cuối cùng cũng phải đối mặt.

“Tốt quá, tốt quá rồi, nhất định phải điều tra rõ vụ án ấy!”, Hình Tông Đài vô cùng phấn khích.

Năm đó…

Một vụ án lớn đã xảy ra với Trần Đức.

Vợ anh, anh em của anh lần lượt ra đi.

Đội ngũ năm ấy, bây giờ chỉ còn lại một mình anh.

Mặc dù Trần Đức đã tàn sát tất cả những kẻ ra tay ở nước ngoài, nhưng ai cũng biết đằng sau đám hung thủ đó còn có kẻ khác.

“Có manh mối chưa?”, Hình Tông Đài hỏi.

"Tạm thời vẫn chưa”.

Trần Đức lắc đầu, quay trở lại thành phố, quả thực anh muốn điều tra chuyện đã xảy ra năm đó, nhưng manh mối duy nhất còn sót lại là một tấm bản đồ máu do Trương Phàm để lại.

Hơn nữa, di chứng trên người anh vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, nếu cố tình truy xét vào thời điểm này, nói không chừng sẽ bị đối phương tiêu diệt.

Còn nhớ năm đó anh giết chết gia chủ của một gia tộc ở nước ngoài, trước khi chết, vị gia chủ đó đã nói với anh một câu:

"Trần Bát Hoang, cho dù mày có lợi hại đến đâu thì trước mặt những người đó cũng không bằng một con kiến, nếu hắn muốn tiêu diệt thì chỉ cần một ngón tay mà thôi. Người bọn chúng muốn giết không phải vợ mày, cũng không phải anh em mày, mà là... mày!"

Trần Đức chưa bao giờ quên câu nói này.

Ít manh mối cũng không sao cả.

Miễn là anh còn sống.

Những người đó chắc chắn sẽ tìm đến tận cửa.

Vì vậy, Trần Đức không hề vội vàng.

Điều anh phải làm là củng cố sức mạnh của bản thân.

Hồi đó, gia tộc ở nước ngoài kia vô cùng lớn mạnh, mặc dù Trần Đức đã tiêu diệt được bọn họ, nhưng cũng phải hao tâm tổn sức, nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể làm được.

Vậy mà người đàn ông đó lại nói, những người đứng trong bóng tôi kia nếu muốn giết bọn họ, chỉ cần một ngón tay!

Có lẽ câu nói này quá phóng đại.

Nhưng, cũng đủ để chứng minh sức mạnh của những kẻ ẩn nấp phía sau đó.

"Hoang gia, tôi tin cậu có thể tìm được manh mối”.

Cho đến nay, toàn bộ Hoa Hạ, chỉ có mỗi Trần Đức biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, anh không muốn nói thì không ai rõ mọi chuyện thế nào.

Hình Tông Đài muốn giúp nhưng cũng không giúp được nên chỉ có thể nói: "Nếu cần gì thì cứ gọi cho tôi, lúc nào cũng được. Chỉ cần tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ giúp”.

"Yên tâm, ông thấy tôi khách sáo bao giờ chưa?"

"…”

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Hình Tông Đài có việc công phải làm, nửa giờ sau mới chào tạm biệt Trần Đức rồi rời đi.

Trước khi đi, Hình Tông Đài lấy ra một lá thư và đưa cho Trần Đức: "Cái này là tên điên đó để lại cho cậu đấy”.

"Cảm ơn ông”.

Trần Đức cầm lấy bì thư đặt sang một bên.

Khi Hình Tông Đài đã rời đi, lúc này Trần Đức mới lấy chiếc hộp của Sửu gia ra.

Chiếc hộp gỗ hình vuông, được khóa bằng một ổ khóa han gỉ, Trần Đức giật mạnh một cái, ổ khóa lập tức bị gãy.

Mở hộp ra, từ bên trong bốc lên một mùi ẩm mốc, những thứ bên trong đều là đồ của Sửu gia luôn mang theo bên người lúc còn sống.

Trần Đức cẩn thận lật xem một lượt.

Anh tìm thấy một cuốn sách y học cũ, trong cuốn sách ghi lại một vài kiến thức, Trần Đức đã được học từ trước, giờ vẫn nhớ như in.

Ngoài ra, còn có một chiếc la bàn bát quái, bên trên phủ kín một lớp bụi trắng xóa, trông khá bí ẩn.

"Phù!"

Trần Đức thổi bay lớp bụi kia, để lộ hình dáng ban đầu của nó. Ở chính giữa la bàn bát quái là một hình thái cực đồ, thái cực âm dương bổ trợ cho nhau. Thái cực sinh tứ tướng, tứ tướng sinh bát quái.

Tưởng chừng đơn giản nhưng lại phức tạp vô cùng, khoan nhắc đến thái cực và bát quái, chỉ với tứ tượng nằm lẫn lộn ở giữa, nó đã đại diện cho rất nhiều thứ rồi.

Ví dụ, kim mộc thủy hỏa thổ.

Hoặc là thái âm thái dương, thiếu âm thiếu dương.

Hay xuân hạ thu đông, âm dương cương nhu, đông nam tây bắc, tứ phương thần thú...

Những kiến thức này Sửu gia cũng đã từng chỉ dạy.

Chắc chắn bát quái này là thứ Sửu gia dùng để xem phong thủy và cát hung.

Ngoài cái la bàn bát quái ra, còn có một dãy kim bạc.

Kích thước dài ngắn lớn nhỏ, có đủ cả.

Trong đó.

Có một cây kim bạc khiến Trần Đức chú ý.

Nói là kim bạc, nhưng thật ra toàn thân nó đen kịt, như bị ngâm trong mực, trên thân kim nhỏ bé còn được khắc một hoa văn mỉm cười.

Nếu không xem kỹ những họa tiết này thì hoàn toàn không thể tìm thấy chúng.

"Tử kim!"

Nhìn thấy cây kim màu đen này, Trần Đức bất giác thốt lên một tiếng.

Cây Tử kim này, Trần Đức đã nghe Sửu gia nhắc đến nhiều lần, cây kim này có độc tính cao, nó được Sửu gia tạo ra bằng cách sử dụng hơn hai ngàn loại chất độc kết hợp với nhau bằng một phương pháp đặc biệt.

Ai bị nó đâm, chắc chắn sẽ chết!

Nó đã được Sửu gia sử dụng như một vũ khí ẩn.

Không biết bao nhiêu người đã mất mạng dưới mũi kim này.

Trần Đức không ngờ Tử kim lại nằm trong chiếc hộp gỗ này, anh cầm cây kim lên nhìn trái nhìn phải: "Không biết nó có thực sự thần kỳ như Sửu gia đã nói hay không”.

Anh cẩn thận cầm cây Tử kim trên tay, sau khi quan sát kỹ lưỡng liền đặt nó sang một bên.

Trần Đức đã hạ quyết tâm, nếu có cơ hội anh nhất định phải thử sự thần kỳ của cây Tử kim này.

Ngay sau đó, anh kiểm kê hết một lượt những thứ còn lại, đa số đều là những thứ nhỏ bé kỳ lạ, ngoài ra còn có một số lọ thuốc và những loại thuốc tương tự, thuốc độc cũng có, thuốc cứu người cũng có.

Tổng cộng mười hai lọ, mỗi lọ đều được ghi tên, Trần Đức chỉ cần nhìn là biết cách sử dụng thế nào.

Sau khi thu dọn đồ đạc bên trong chiếc hộp gỗ, cuối cùng, anh mới cầm lấy lá thư của Sửu gia mở ra xem:

"Bát Hoang, tôi tin rằng khi cậu đọc được bức thư này thì tôi đã đi đến một thế giới khác, âm dương cách biệt, bảo trọng!"

Chỉ một câu duy nhất.

Chỉ có một câu đơn giản như vậy.

Không có lời dặn dò nào cả.

Nói cách khác, cần dặn dò thì ông ta đều đã dặn dò Trần Đức trước rồi, bức thư này chỉ là muốn nói lời từ biệt với Trần Đức.

"Sửu gia, ông yên tâm đi, con đường của ông, tôi sẽ giúp ông đi tiếp”.

"Bùm!"

Đột nhiên, một tiếng sấm dữ dội vang lên ở phía cửa sổ.

Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời đêm.

Cơn mưa mùa hạ nói đến là đến, bên ngoài cửa sổ lập tức vang lên từng đợt tiếng mưa rào.