Bát Gia Tái Thế

Chương 123: Có đáng không



Trần Đức lấy bình rượu ra, đổ một ít xuống đất, sau đó uống hết rượu còn lại trong bình rượu nhỏ.

Biết tin Sửu gia đã ra đi, cho dù Trần Đức có một trái tim mạnh mẽ nhưng lúc này anh cũng cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ đến những chuyện cũ lúc ở trong tù mà lòng buồn rười rượi, ngồi trên sô pha không nói gì hồi lâu.

"Ù ù”.

Đột nhiên…

Điện thoại di động của Trần Đức rung lên, vậy mà lại là cuộc gọi của Diệp Khánh Ngôn.

“Có chuyện gì sao?”, cầm điện thoại lên, tâm trạng Trần Đức không được tốt cho lắm, không nói nhiều lời.

"Trần...Trần Đức...nhanh đến, cứu chúng tôi…”, giọng nói ngắt quãng và yếu ớt của Diệp Khánh Ngôn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

“Xảy ra chuyện gì thế”, sắc mặt của Trần Đức chùng xuống, trong lòng biết đã có chuyện không ổn.

"Nhanh đến...núi Hồng Nha!"

Mưa lớn đổ xuống quét sạch hơn nửa thành phố Tần, trời đã khuya, hầu như không còn người đi đường.

Nước mưa chảy dọc theo sườn dốc của núi Hồng Nha trút xuống đường cái, thỉnh thoảng còn có sấm sét trên bầu trời.

Trên đường cái gần đồi núi.

Lúc này.

Vài chiếc ô tô va vào nhau.

Một chiếc Rolls Royce màu đen, gần như biến dạng.

Nhìn kỹ hơn, có vài bóng người ở trên đường.

Bốn hoặc năm người trong số đó đã chết, nằm bất động, máu trên thi thể chảy theo mưa.

Cách những thi thể này không xa, một cô gái trẻ đang ôm một người đàn ông trung niên, gào khóc dữ dội.

Nhìn kỹ hơn, cô gái này chính là Tống Ngữ Yên.

Còn người mà cô ấy đang ôm trong tay chính là bố của cô ấy, Tống Thiên Vũ.

"Bố ơi, bố phải cố lên, nhất định phải cố lên, bố chắc chắn sẽ không sao đâu”.

Tống Ngữ Yên vừa khóc vừa nói, mặt đầy nước mắt, cô ấy không ngờ hôm nay cả nhà vốn dĩ định cùng nhau đi du lịch, nhưng lại bị kẻ khác phục kích.

Giờ phút này, trong lòng cô ấy vô cùng hoảng sợ, kinh hãi, bất lực.

Trước mặt bọn họ, Diệp Khánh Ngôn đã bị thương ở bụng dưới, quần áo bị xé rách, phía dưới có một vết dao sâu, nhìn thấy mà phát hoảng.

Cô ấy siết chặt vết thương, điện thoại rơi xuống đất, con ngươi hiện lên vẻ sợ hãi nhìn chòng chọc vào người đối diện.

Trước mặt cô ấy, có bốn bóng người đang chiến đấu khốc liệt.

Ba chọi một!

Ba người trong số đó có thân hình vạm vỡ, tất cả đều mặc đồ đen, bịt kín mặt, trên tay cầm con dao dính đầy máu đỏ.

Đôi mắt của người đàn ông thủ lĩnh kia cực kỳ sắc bén, giống như dã thú trong đêm đen, đôi mắt xanh lam toát ra sát ý nồng nặc.

Sát thủ!

Bọn họ là sát thủ thực sự, mỗi một chiêu đều có thể lấy mạng người khác.

Ba người đó đang đồng thời tấn công một bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn.

Dưới ánh sáng lóe lên của sấm chớp, thỉnh thoảng có thể thấy được giữa những bóng người xen vào nhau, bóng đen nhỏ bé kia đã bị thương.

Trong lòng Diệp Khánh Ngôn vô cùng kinh hãi, từ nhỏ cô ấy đã luyện võ, nhưng chưa từng giết ai, cũng chưa từng chứng kiến người khác giết người.

Tối nay, cô ấy lại thấy ba người, lần lượt giết chết vệ sĩ của Tống Thiên Vũ!

Những vệ sĩ này đều được tuyển chọn rất kỹ càng!

Tuy nhiên, trong tay ba người bọn họ, những vệ sĩ này giống như cừu non bị giết thịt, căn bản không hề có cơ hội đánh trả!

Nếu như bóng đen nhỏ kia không xuất hiện kịp thời, e là ngay cả cô ấy bây giờ cũng đã chết rồi.

"Bụp!"

Đột nhiên, bóng đen nhỏ kia bị đá bay, cả người bay ra ngoài, lăn trên mặt đất hơn ba mét, lăn đến trước mặt Diệp Khánh Ngôn.

“Các người, đi mau!”, bóng đen thấp giọng nói, nhìn chằm chằm Diệp Khánh Ngôn, nói xong lại tiếp tục đứng dậy, lao về phía trước.

"Ngữ Yên, Ngữ Yên, chúng ta không thể ở đây lâu, chúng ta đi nhanh lên, chị đã gọi Trần Bát Hoang đến đón chúng ta rồi!"

Diệp Khánh Ngôn tỉnh táo lại đi đến bên cạnh Tống Ngữ Yên, lúc này Tống Ngữ Yên đã ngây người, mặt đầy nước mắt, quần áo ướt sũng vì mưa lớn, dưới làn váy dài thấp thoáng làn da trắng như tuyết.

Cô ấy ôm Tống Thiên Vũ khóc không thành tiếng.

Tống Thiên Vũ bị thương nặng, cơ thể suy nhược, thở không ra hơi, cả người dính đầy máu: "Ngữ Yên, con mau đi đi, mau đi đi...đừng lo…cho bố…”

Ông ấy nói ngắt quãng từng chữ, mất một lúc lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh, mưa tạt vào mặt, hòa lẫn máu và nước, trông cực kỳ đáng sợ.

"Ầm!"

"Đoàng!"

Sau một tiếng sấm chói tai, tia chớp lại lóe lên, dưới bầu trời đêm là những thi thể và vết máu kinh hoàng.

"Không, con không đi!"

Tống Ngữ Yên ôm lấy Tống Thiên Vũ, nước mắt cô không ngừng trào ra, nếu không thể đưa bố mình đi, cô ấy sẽ không bao giờ rời đi, nguyện chết cùng nhau.

“Ngữ Yên, chúng ta lái xe, lái xe rời đi, nhất định có thể đưa chủ tịch Tống đi”, Diệp Khánh Ngôn có chút luống cuống, dù sao cô ấy cũng là con gái, chưa từng trải qua những chuyện như này.

Nhưng, lúc này cô ấy vẫn nhất quyết không trốn chạy một mình, nếu cô ấy một mình trốn đi, e là sau này sẽ sống trong cảm giác bất an cả đời:

"Chúng ta ở đây, chỉ có thể là gánh nặng, sẽ liên lụy đến vị ân nhân kia, Ngữ Yên, đứng dậy đi, đưa chủ tịch Tống lên xe”.

"Vâng, vâng…”

Tống Ngữ Yên sửng sốt hồi lâu, vừa nghe thấy Diệp Khánh Ngôn nhắc nhở như vậy, lúc này cô ấy mới nhớ ra còn có xe.

Cô ấy cũng biết không nên ở đây lâu, cả người khó khăn đứng dậy.

Hai người bọn họ, một người nâng đầu Tống Thiên Vũ, người kia nhấc chân ông ấy lên một chiếc xe hơi vẫn còn nguyên vẹn.

"Bụp!"

Đột nhiên…

Cách đó không xa có tiếng động, người mặc đồ đen giúp đỡ bọn họ lại bị đá bay ra xa.

Lần này, người đó cũng bị thương, sau lưng bị chém một dao, vết thương rất sâu, máu tuôn ra nhuộm đỏ bộ quần áo đen.

Nhát dao này giống như cọng rơm cuối cùng, hoàn toàn hạ gục người phụ nữ đó.

Tia chớp lóe lên.

Lúc này mới có thể nhìn rõ trên cơ thể cô không chỉ có một vết thương.

Có điều, ngay cả như vậy, cô cũng đã giết được một tên.

Cổ họng của một tên sát thủ đã bị cắt đứt hoàn toàn ngay khi cô ngã xuống đất.

Tên đó đã bị giết chết ngay tại chỗ.

Chỉ là người phụ nữ đó đã không còn sức lực nữa, lê bước chân nặng nề, khó khăn đứng lên khỏi mặt đất, nhưng lại ngã xuống.

"Haha...Rose...cô làm như vậy, có đáng không? Cô có biết là cô đã giết chết đồng đội của chúng ta, người từng cùng nhau chiến đấu không”.

Tên sát thủ mặc đồ đen từng bước từng bước đi về phía Rose, từ trên nhìn xuống, nói tiếng nước ngoài rất lưu loát: "Cô yên tâm, Bọ Cạp đã dặn là đừng giết cô, dù sao anh ta cũng từng thích cô, tôi sẽ đưa cô về, tiếp nhận phán quyết của Độc Vương”.