Bát Gia Tái Thế

Chương 127: Xin hãy cứu bố tôi!



Cú đá này nện thẳng vào trán Boar khiến gã bay ngược ra sau, đúng, chính là bay. Lực va chạm cực lớn khiến gã bay xa hơn ba mét, sau đó tiếp tục lăn 5 – 6 mét trên mặt đất rồi mới dừng lại.

Thất khiếu chảy máu, bất tỉnh nhân sự.

Boar đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Mọi thứ diễn ra một cách trơn tru, cứ như ngay khoảnh khắc đó, Trần Đức đã sớm nghĩ nên làm gì rồi.

Toàn bộ quá trình kéo dài không đến một giây.

Wolf ngã ngồi ra đất, cho đến lúc này, gã mới biết được tên thanh niên trước mặt đáng sợ nhường nào.

Vốn dĩ, gã còn cho rằng bàn tay mình bị đâm thủng chỉ là trùng hợp mà thôi!

Nhưng bây giờ, gã đã biết… Đó là thực lực chân chính.

Người thanh niên này mạnh đến mức khiến người khác tức lộn ruột.

Hai mươi năm tung hoành giang hồ, đây là lần đầu tiên Wolf có cảm giác bất lực.

Đối mặt với người thanh niên này, ngay cả một chiêu gã cũng không đánh ra được.

Hơn nữa, đó chính là chiêu mà gã đã luyện rất lâu, cũng là chiêu đắc ý nhất.

Xa xa, Rose sợ ngây người, trong mắt cô tràn đầy kinh hãi.

Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Trần Đức đã đánh bại Wolf cùng Boar, quả thật đáng sợ!

Có điều, đó chưa phải điều đáng sợ nhất.

Mà là từ đầu đến cuối, thái độ của Trần Đức rất bình tĩnh và thờ ơ.

Chân anh vẫn để nguyên vị trí cũ, không hề xê dịch nửa bước.

Cái dù trong tay vẫn đang giơ lên.

Trên người anh thậm chí không dính một giọt nước mưa nào.

Có lẽ người thường không rõ điều đó có ý nghĩa gì, nhưng thân là sát thủ, Rose hiểu rất rõ.

Thực lực của Trần Đức hơn xa Wolf cùng Boar, có thể nói là gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.

“Trần Bát Hoang… xem ra cô đã đánh giá thấp em, cứ nghĩ em chỉ là một đứa nhóc đến từ nông thôn…”

Rose tự giễu, trước đây không lâu, cô còn nghĩ phải quan tâm cậu học sinh này nhiều hơn.

Giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết…

Tuy bận suy nghĩ, nhưng tay Rose cũng không nhàn rỗi, cô bắt đầu cởi bỏ dây thừng. Không có Boar trông chừng, việc cởi bỏ dây thừng đối với cô không hề khó.

Mưa ào ào trút xuống.

Trần Đức bước lên trước một bước, mưa thoáng tạt lên người anh. Anh khom người, dùng tay bóp lấy cổ Wolf, cứ thế nhấc gã lên.

Wolf giãy dụa, gã muốn nói gì đó, muốn hô hấp, nhưng Trần Đức đã ra tử thủ.

Dù cho Wolf có cố gắng thế nào cũng uổng công, tay Trần Đức hệt như giọng kìm, khiến gã không cách nào động đậy được.

Tia chớp xẹt qua.

Bóng dáng cao lớn của Trần Bát Hoang khắc sâu vào mắt Tống Ngữ Yên cùng Diệp Khánh Ngôn. Hai cô sợ ngây người, yên tĩnh đến mức không thể yên tĩnh hơn, vẻ mặt lộ rõ sự kinh hãi, thậm chí, không còn nức nở nữa.

Mắt hai người dại ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trần Đức.

Sau đó lại nhìn sang Wolf đang vô cùng hoảng sợ, cứ như gặp quỷ.

Không đến một phút, mắt Wolf trắng dã, gã thôi giãy dụa, đã hoàn toàn tắt thở.

Hơn ba năm trôi qua, đêm nay là lần đầu tiên Trần Đức giết người.

Tựa như lúc trước, trong lòng anh không mảy may rung động.

“Sát thủ dị quốc dám xâm phạm Hoa Hạ ta… đều phải chết!”

Trần Đức ném Wolf sang một bên như ném một con chó, anh chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, cầm ô bước đến bên cạnh Diệp Khánh Ngôn, giúp cô ấy che mưa, rồi trầm giọng nói: “Xin lỗi, đã đến muộn!”

Diệp Khánh Ngôn ngơ ngác nhìn Trần Đức, hồi lâu vẫn không nói gì. Trong lòng cô ấy vô cùng rối rắm, tên đàn ông mà cô ấy đã từng ghét bỏ lúc trước có lẽ chính là vụ làm ăn có lợi nhất của cô ấy cho đến hiện tại!

Năm mươi ngàn tệ một tháng thuê được một vệ sĩ như vậy…

Thật sự rất đáng!

Cô ấy không thể không bội phục con mắt nhìn người của Tống Thiên Vũ.

“Đúng là hơi trễ… tuy nhiên, không trách anh được…”, mãi một lúc lâu sau, Diệp Khánh Ngôn mới đáp lại một câu.

Có ai ngờ những chuyện này lại xảy ra cơ chứ?

Nhìn bốn vệ sĩ bỏ mạng, lòng cô ấy cảm thấy rất đau buồn.

“Ngữ Yên, em sao rồi?”, Trần Đức bước đến bên cạnh Tống Ngữ Yên: “Nếu không có gì thì chúng ta mau rời khỏi đây!”

“Bố, bố tôi ở trong xe, bố tôi còn ở trong xe, ông ấy đang nguy kịch!”, Tống Ngữ Yên giật mình hoàn hồn, đột nhiên cô ấy bắt lấy tay Trần Đức, khóc nấc lên: “Trần Bát Hoang, không phải anh là đệ tử của cao nhân sao? Mau đi cứu bố tôi, ông ấy đang rất nguy kịch!”

Trời xanh dường như cũng nhìn thấy thảm kịch của nhà họ Tống, cơn mưa vốn bất chợt đến, bất chợt đi bỗng chốc tạnh hẳn.

Lúc này, trời đã rạng sáng.

Tống Ngữ Yên nắm lấy tay Trần Đức, cầu khẩn anh cứu Tống Thiên Vũ.

Tống Thiên Vũ nằm ở băng sau xe, hai mắt nhắm nghiền, cả người ướt đẫm máu cùng nước mưa, tuy nhiên, ông ấy vẫn còn thở, chỉ là đang hôn mê mà thôi.

Trần Đức bắt mạch cho Tống Thiên Vũ, mày anh cau chặt: “Không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây…”

“Vết thương của chủ tịch Tống… đợi quay về rồi tính tiếp!”

Trần Đức nhìn về phía Rose, anh vốn định gọi cô nhưng lại kinh ngạc phát hiện ở đó không có ai, chỉ còn lại một sợi dây thừng.

Người phụ nữ kia có thể rời khỏi ngay trước mặt anh, quả thật có chút bản lĩnh.

Nếu đã đi rồi, Trần Đức cũng không quá quan tâm.

“Ô ô…”

Tống Ngữ Yên vẫn còn đang khóc, sự kiện lần này đả kích không nhỏ đối với cô ấy. Diệp Khánh Ngôn đỡ cô ấy lên xe, dịu dàng an ủi: “Cô chủ, không sao nữa rồi, tất cả rồi sẽ tốt hơn, chúng ta lên xe, rời khỏi đây trước đã!”

Cái gì mà đệ tử cao nhân, Diệp Khánh Ngôn biết rất rõ, đây chỉ là lời nói dối của Tống Thiên Vũ dùng để lừa gạt Tống Ngữ Yên mà thôi.

Tuy nhiên, hiện tại cô ấy không thể nói ra chân tướng.

“Trần Bát Hoang, phiền anh lái xe, chúng ta về thẳng nhà!”

Tuy ngoài mặt Diệp Khánh Ngôn rất bình thản, nhưng trong lòng cô ấy lại cực kỳ hoảng hốt, chỉ khá hơn Tống Ngữ Yên một chút mà thôi.

Cô ấy theo bên cạnh Tống Thiên Vũ lâu như vậy, mấy chuyện như bắt cóc, ám sát cũng ít nhiều gặp phải, tuy chưa thấy máu cũng coi như có chút kinh nghiệm.

“Cô lái xe, tôi phải lái chiếc khác!”

Trần Đức không chút do dự từ chối yêu cầu của Diệp Khánh Ngôn.

Diệp Khánh Ngô nhíu mày, ngay khi cô ấy còn đang nghi hoặc, thì bỗng thấy Trần Đức ném cây dù trong tay, khom người ôm lấy thi thể những vệ sĩ của Tống Thiên Vũ đặt lên thùng một chiếc xe khác.

Trần Đức biết rất rõ, không thể để những người này ở đây, nếu để cảnh sát mang họ đi, Tập đoàn Dược Thiên Vũ không chỉ gặp phải phiền toái, mà những người này cũng sẽ bị thiêu thành tro.

Nói gì đi nữa bọn họ cũng là trung thần lương tướng của Tống Thiên Vũ, nếu bị biến thành một đống tro tàn thì quả thực rất bất công.