Bát Gia Tái Thế

Chương 128: Rốt cuộc là ai



Năm phút sau.

Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi ngọn núi lớn, đi xuyên qua màn mưa tầm tã, chạy về hướng thành phố Tần.

Chỉ để lại thi thể của ba tên sát thủ nằm ngổn ngang dưới đất.

Sau khi hai chiếc xe rời đi không lâu, trong đêm mưa, một chiếc trực thăng từ xa bay tới, chong chóng xoay phành phạch, chém nước mưa thành bức rèm nước xoay tròn vun vút.

Cửa cabin mở ra, một người đàn ông nước ngoài bước xuống, nhìn thấy cảnh tượng tại hiện trường, sắc mặt vô cùng khó coi.

Người đàn ông này chính là người đã tìm Rose hôm đó, người của tổ chức Gai Độc – Bọ Cạp!

“Wolf ngạt thở mà chết, Boar thì nát đầu, có lẽ bị bàn chân ai đó giẫm lên, Fox…”

Bước qua từng cái xác, đôi mắt Bọ Cạp càng lúc càng âm trầm đáng sợ, rõ ràng tên sát thủ Fox này đã chết dưới tay Rose.

Hắn tương đối hiểu về Rose, ngày xưa khi còn là đồng đội đã từng kề vai giết người không ít lần, thủ pháp ra tay của Rose hắn chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.

“Rose ơi là Rose, nếu cô đã muốn chết như vậy thì đừng trách tôi vô tình”.

Giọng nói của hắn tràn ngập sát ý.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng vô cùng khó hiểu.

Cái chết của Wolf và Boar rất khó giải thích!

Về cơ bản, hoàn toàn không có dấu vết đánh trả!

Rốt cuộc là ai có thể giết cả hai cùng một lúc?

Hắn bước ra giữa đường, đến trước chiếc xe đã cháy rụi, gỡ thẻ nhớ trong chiếc hộp đen trên xe ra.

Sau đó, hắn lấy ra một chiếc máy đặc chế, nhét thẻ nhớ vào, hình ảnh 3D nhanh chóng xuất hiện.

Lùi về phía sau một khoảng thích hợp, hắn nhìn thấy giữa sân hiện ra một bóng người cầm cây dù màu đen.

Đáng tiếc trời quá tối, hình ảnh ghi lại cũng không rõ ràng, từ đầu đến cuối hắn không thể thấy rõ mặt mũi của người kia.

Khi nhìn thấy Wolf và Boar bị hạ gục đơn giản như trở bàn tay, Bọ Cạp vô cùng sợ hãi.

Trán hắn rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, người trong đoạn clip thật sự quá mạnh, ngay cả khi Wolf và Boar liên thủ cũng không đỡ nổi một chiêu của hắn!

“Người này rốt cuộc là ai…”

“…”

Nhà họ Tống.

Một đại gia cỡ bự như Tống Thiên Vũ đương nhiên phải cư ngụ trong một khu vực biệt lập, trong hoa viên biệt thự, thường ngày hoa cỏ ngát hương, chim hót ríu rít, tuy nhiên hôm nay không khí rất nặng nề.

Hai chiếc xe kéo kín rèm dừng lại trước cổng, một nhóm vệ sĩ bước tới khiêng từng thi thể xuống.

Đó đều là đồng nghiệp của bọn họ, tất cả đều đã chết, được khiêng vào đặt trong đại sảnh.

Ai nấy đều im lặng không nói một lời.

“Sau này, cha mẹ của họ cũng là cha mẹ của nhà họ Tống, anh chị em, con cái của họ đều là người nhà họ Tống, nhà họ Tống sẽ lo liệu hậu sự cho tất cả anh em”.

Trên mặt Diệp Khánh Ngôn có thêm một vết thương đỏ tươi dài sọc, dưới bụng băng bó qua loa, cô ngồi trên sô pha, sắc mặt tái nhợt, giọng nghèn nghẹn:

“Chúng tôi sẽ làm việc theo hợp đồng đã thỏa thuận, phiền mọi người tìm một nghĩa trang tốt, an táng họ tử tế, tất cả chi phí nhà họ Tống sẽ chi trả toàn bộ”.

Những điều Diệp Khánh Ngôn nói cũng chính là những lời Tống Thiên Vũ từng nói, đã được quy định trong hợp đồng.

Nếu không, một người ngoài như cô sẽ không thể nói ra những lời như vậy được.

“Vâng”.

Trưởng nhóm vệ sĩ tâm trạng nặng nề, làm cái nghề này, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh em bỏ mạng, trong lòng vẫn đau buồn vô hạn.

Bao trùm nhà họ Tống là không khí tang tóc đầy áp lực, ai nấy chia nhau ra làm việc, đưa những thi thể này về với gia đình, đồng thời bắt đầu xử lý những việc sau đó.

Tống Ngữ Yên lúc này hoàn toàn mất đi chỗ dựa, cô đã khóc đến phờ phạc cả người, thu mình lại ở một góc trước cửa nhà, mặt mày tái xanh, chẳng khác nào vừa bị dội sơn trắng lên người.

Tống Thiên Vũ và một đám bác sĩ tư nhân, bao gồm cả Trần Đức đều đang ở trong phòng Tống Thiên Vũ, dốc sức cấp cứu.

Ngay khi xảy ra tai nạn, Tống Thiên Vũ đúng mũi chịu sào, phản ứng đầu tiên là bảo vệ Tống Ngữ Yên, nhưng cũng vì vậy mà bị thương nặng, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động mạnh, Bây giờ nhìn Tống Thiên Vũ, có thể nói chỉ có bề ngoài trông còn lành lặn.

Xương khớp và những cơ quan khác đều bị tổn thương ở mức độ khác nhau, không những vậy còn mất máu quá nhiều.

Bên trong, tất cả y bác sĩ đều đang dốc lòng chữa chạy.

Trần Đức đứng một bên, tu rượu hết ngụm này đến ngụm khác.

Tống Thiên Vũ đã bị thương đến mức độ này, trên thực tế đã vô phương cứu chữa, bây giờ vẫn chưa chết hoàn toàn dựa vào ý chí sinh tồn kiên cường hơn người mà thôi.

Ngay cả Trần Đức cũng không có bản lĩnh giành giật sự sống cho ông ấy.

Các bác sĩ cũng có suy nghĩ đó, điều duy nhất có thể làm là cứu Tống Thiên Vũ tỉnh lại, dặn dò hậu sự và nhìn mặt người thân lần cuối cùng.

Hơn một giờ trôi qua.

Một tiếng ho khan yếu ớt vang lên, Tống Thiên Vũ còn đang bịt mặt nạ dưỡng khí rốt cuộc cũng mở mắt ra.

“Trần… Bát Hoang… Trần Bát Hoang…”

Ngay khi vừa mở mắt, người đầu tiên Tống Thiên Vũ gọi tên chính là Trần Đức.

Điều này khiến Trần Đức ngạc nhiên vô cùng.

“Chủ tịch Tống, có tôi đây”, Trần Đức bước đến bên cạnh Tống Thiên Vũ, khẽ nói: “Ông có gì muốn nói cứ từ từ nói”.

“Trần Bát Hoang, Ngữ Yên và… các cô gái… ổn chứ?”

Tống Thiên Vũ đã rất mệt.

Lúc nói chuyện phải cố lấy hơi lên.

Chỉ một câu ngắn gọn mà phải ngắt quãng mấy lần mới nói xong.

Ông vẫn còn nhớ trước khi hôn mê, cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy chính là Trần Đức giết chết Wolf và Boar.

Vì vậy khi tỉnh lại, người đầu tiên ông gọi chính là Trần Đức.

“Chủ tịch Tống, họ không làm sao cả, đang ở bên ngoài, tôi gọi họ vào cho ông nhé”.

“Không…”

Tống Thiên Vũ nắm tay Trần Đức, lắc đầu: “Khoan gọi họ vào, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.

“Ông nói đi”, Trần Đức khựng lại, song vẫn kiên nhẫn.

“Bát Hoang, tôi muốn cầu xin cậu… Xin cậu giúp tôi một việc…”, Tống Thiên Vũ nói ngắt quãng: “Tôi biết tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa… Sau này, tập đoàn dược Thiên Vũ phải giao cho Ngữ Yên, nhưng mà… Tôi lo… lo nó không gồng gánh nổi một tập đoàn lớn như vậy…”

Mấy năm gần đây tập đoàn do một mình Tống Thiên Vũ quản lý, ông biết nội tình phức tạp đến chừng nào, muốn lãnh đạo một tập đoàn, không chỉ đối nội mà thôi, còn phải đối ngoại nữa.

Ông vốn muốn sắp xếp tập đoàn Thiên Vũ đâu vào đó, tương lai ổn định rồi mới bàn giao cho Tống Ngữ Yên.

Nhưng lúc này ông đã không còn chờ được ngày đó nữa.

Đến khi ông nhắm mắt xuôi tay, gánh nặng tập đoàn Thiên Vũ sẽ rơi xuống đầu Tống Ngữ Yên.

Áp lực từ bên ngoài, nghiên cứu thuốc mới, đấu đá nội bộ ban lãnh đạo,… Có thể nói, cái ông để lại không phải là một giang sơn, mà là…

Một bãi chiến trường.

Nếu có ông, may ra vẫn còn gắng gượng được.

Nhưng chỉ cần ông nằm xuống, tất cả vấn đề sẽ bộc phát ra, đến lúc đó, ông lo Tống Ngữ Yên không gánh vác nổi.