Bát Gia Tái Thế

Chương 147: Anh chỉ có một lựa chọn mà thôi



"Tôi tên Trần Bát Hoang, nhà họ Hàn ở Giang Bắc à... quả thật có nghe nói".

Trần Đức liếc hắn, có ít hiểu biết đến mấy thì anh vẫn biết nhà họ Hàn ở Giang Bắc. Đây là một gia đình giàu có chân chính, có lịch sự nhiều đời, căn cơ cực kỳ vững chắc. Mười cái nhà họ Tống cộng lại cũng chưa chắc so được với nhà họ Hàn.

Có thể nói, nhà họ Hàn có thể một tay che trời ở một khía cạnh nào đó tại Giang Bắc.

Một con quái vật lớn như vậy thì sao Trần Đức có thể không biết được?

Hàn Tùng nhận được câu trả lời khẳng định từ Trần Đức bèn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu biết nhà họ Hàn ở Giang Bắc thì chuyện kế tiếp sẽ dễ giải quyết hơn rồi:

"Lần này, tôi đại biểu nhà họ Hàn đến lấy một thứ ở nhà họ Tống. Không phải tôi muốn, mà là nhà họ Hàn cần. Có điều... Tôi có thể khiến người của nhà họ Hàn không đến đây nữa!"

Hàn Tùng lại nói: "Nhưng với điều kiện là tôi không chịu bất cứ nhục nhã gì, hơn nữa, cậu cũng phải xin lỗi tôi!"

Sinh ra trong nhà họ Hàn nên có một số việc hắn không thể làm được, ví dụ như xin lỗi hay quỳ xuống!

Một khi Hàn Tùng quỳ xuống nhận sai, chuyện này mà đến tai những bậc cha chú trong nhà thì đời này hắn chỉ có thể trở thành một người bình thường trong dòng tộc mà thôi!

Tuy người bình thường trong nhà họ Hàn cũng giàu hơn người bên ngoài gấp mười, gấp trăm lần. Thế nhưng, hắn không chỉ muốn thế!

Sự ganh đua của một thanh niên tài giỏi trong nhà họ Hàn khiến hắn không thể chịu nhục!

Nếu người này biết nhà họ Hàn ở Giang Bắc thì hắn tin chắc rằng đối phương sẽ đồng ý với mình. Dù sao, hắn đã nhún nhường đến mức này, đối phương cũng không có lý do gì để từ chối!

Bởi vì, mặc dù anh mạnh đấy, nhưng ở trước mặt một dòng tộc khổng lồ thì cũng chỉ như tờ giấy thôi!

Điều này giống như một tướng quân thời cổ, bọn họ có sức mạnh vô địch, nhưng cũng chỉ là một vị thần dưới trướng vua! Muốn giết họ, cũng chỉ là một câu của vua mà thôi.

"Trần Đức, đồng ý đi!"

"Trần Đức, nói xin lỗi thì chuyện hôm nay sẽ được giải quyết!"

Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ đứng cạnh khuyên hết nước hết cái, gặp phải nhà họ Hàn, họ vốn đã hết sức tuyệt vọng. Mà giờ, thấy một tia hy vọng, họ lập tức tỉnh táo lại. Hai người thà rằng Tống Ngữ Yên quản lý cả nhà họ Tống, cũng không muốn bị nhà họ Hàn nuốt hết.

Cả hai không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ Trần Đức, hối anh xin lỗi:

"Đắc tội nhà họ Hàn sẽ không có kết quả tốt đâu! Trần Đức, cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Ngữ Yên chứ!"

"Trần Đức, nói xin lỗi là xong hết mọi chuyện rồi!"

Hai người đều vô cùng lo lắng, nếu không phải không đánh lại Trần Đức thì đã sớm đè đầu anh xuống, ép anh xin lỗi rồi.

Tống Ngữ Yên định nói gì, nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Cô ấy biết Trần Đức rất mạnh, đặc biệt là khi đánh gãy tay Hàn Công Quyết, Tống Ngữ Yên đã nghĩ anh cực kỳ mạnh, thậm chí còn nghĩ rằng mình đã đánh giá cao anh. Ai ngờ, kết quả vẫn quá xem nhẹ anh.

Giờ đây, cô ấy phải công nhận mắt nhìn người của bố. Trước đây, cô ấy chẳng thể nào nghĩ rằng nhà họ Tống phải dựa vào người tên Trần Bát Hoang này để ngăn cơn sóng dữ.

Có điều, cô ấy cũng không mong Trần Đức đối đầu với nhà họ Hàn. Tuy anh mạnh đó, nhưng cô ấy đã từng nghe thấy Tống Thiên Vũ nhắc đến sự đáng sợ của họ rất nhiều lần.

Bây giờ nghĩ lại, Tống Thiên Vũ nhắc tới nhà họ Hàn với cô ấy, chắc là đã biết sớm muộn gì mình cũng gặp phải họ, nên nhắc mình đừng đối đầu với người ta.

"Giao dịch này thế nào?", Hàn Tùng khá hài lòng với thái độ của Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ. Hắn nhìn Trần Đức bằng ánh mắt tràn ngập tự tin.

"Không được", Hàn Tùng vừa hỏi xong thì Trần Đức đã mở miệng đáp một cách hết sức dứt khoát.

"Anh chỉ có một lựa chọn đó là quỳ xuống, dập đầu, xin lỗi. Sau đó... cút đi!"

Trần Đức cực kỳ cứng rắn, không có bàn bạc gì nữa.

Cái gì mà nhà họ Hàn ở Giang Bắc? Biết thì sao?

Anh cũng không phải người sợ rắc rối.

"Cậu... xác định?", Hàn Tùng nghiến răng nghiến lợi hỏi. Hắn vốn tưởng rằng giao dịch này sẽ thành công, lại bị Trần Đức thẳng thừng từ chối, nên hết sức kinh ngạc.

"Nhóc con, cậu có biết mình đang làm gì không vậy?", chú Cung trừng Trần Đức, như nổi điên quát: "Dám chống lại cậu chủ, cậu chán sống rồi hả?"

Trong lòng chú Cung cũng hết sức kinh ngạc và hoảng sợ, kinh ngạc với khí thế mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất của cậu ta, lại hoảng sợ trước thực lực đáng sợ khiến ông ta thầm lo lắng ấy.

Hàn Tùng nhìn chằm chằm Trần Đức, chờ anh thay đổi quyết định.

Tiếc là Trần Đức vẫn không dao động, cặp mắt kia vẫn nhìn thẳng vào hắn.

Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau, cả đại sảnh chợt chìm trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy từng tiếng hít thở. Mãi một lúc lâu sau, Hàn Tùng mới trầm giọng nói: "Cậu có biết nếu tôi quỳ xuống, dập đầu thì nhà họ Hàn sẽ biết ngay. Khi ấy, kể cả nhà họ Tống và cậu đều sẽ chết không!"

Hàn Tùng thật sự không muốn dập đầu, một khi làm thế, tiếng tăm và tài nguyên mà hắn tích lũy bấy lâu nay trong dòng tộc sẽ vì chuyện này mà thành công dã tràng!

"Vậy thì sao? Anh không muốn quỳ hả? Được rồi, để tôi giúp anh..."

Trần Đức vừa nói xong đã đá một phát vào hai chân Hàn Tùng.

Một cơn đau điếng từ hai chân truyền khắp cả người, Hàn Tùng vốn bị thương, lúc này bèn trực tiếp quỳ xuống. Sau đó, Trần Đức nắm lấy đầu hắn, đập thẳng xuống đất!

Anh dứt khoát khiến Hàn Tùng dập đầu trước mặt mọi người!

"Bốp!"

Một tiếng vang nặng nề quanh quẩn trong sảnh, cái trán của Hàn Tùng lập tức đập thẳng xuống sàn. Thoáng chốc, trán hắn đã đổ máu, rồi chảy xuống khắp mặt.

"Bốp!"

Lại một cú đập, Hàn Tùng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng như muốn ngất, nhưng lại không ngất nổi. Da thịt rách bươm, rõ ràng có thể thấy xương trán hắn nứt ra một cái khe khá sâu!