Bát Gia Tái Thế

Chương 148: Tên này là ma quỷ ư?



Nếu Trần Đức lại đến một lần nữa, đầu của Hàn Tùng chắc chắn sẽ bị trọng thương.

“Dừng tay, mày dừng tay!”, Hàn Tùng đau đớn kêu lên: “Tao… tự tao làm!”

“Ha ha…”

Lúc này, Trần Đức mới buông hắn ra: “Xem ra mày vẫn đủ thông minh!”

Âm thanh ma quỷ vang vọng bên tai khiến Hàn Tùng giật nảy mình, hiện tại hắn đã hoàn toàn choáng váng.

Một kẻ từ nhỏ đến lớn sống trong an nhàn như hắn đã khi nào bị nhục nhã, khi dễ như hôm nay?

Thế nhưng lần này hắn không thể không khuất phục.

“Rầm!”

“Rầm!”

“Rầm!”

Cố nén đau đớn dữ dội, Hàn Tùng dập đầu ba cái với Tống Ngữ Yên.

Tuy nhiên, ba cái dập đầu này tạo ra âm thanh nhẹ hơn rất nhiều so với để Trần Đức ra tay.

“Tống Ngữ Yên, thật… thật sự xin lỗi…”, Hàn Tùng cắn răng nặn ra từng chữ trong cổ họng.

“Cậu chủ, mau đứng dậy, chúng ta đi!”, chú Cung cố nén đau đi đến trước người Hàn Tùng, run rẩy đỡ hắn dậy.

Có điều, vừa đứng lên, Hàn Tùng lại quỳ sụp xuống.

Chân hắn thật sự rất đau, căn bản không đứng lên nổi.

“Hàn Công Quyết, còn không mau qua đây!”, chú Cung thét lên.

Hàn Công Quyết hấp tấp bước đến, hai người đỡ hai bên tay Hàn Tùng đi về phía chiếc LandRover.

Sâu trong mắt Hàn Tùng tràn đầy căm hận, sát ý cùng phẫn nội. Cả người hắn run lên bần bật, hệt như một con dã thú sắp bộc phát.

Thù này… hắn nhớ kỹ!

Hắn thề… tên thanh niên này sẽ phải trả một cái giá đắt!

Một cái giá gấp mười, gắp trăm, gấp ngàn lần!

“Chờ một chút!”

Đột nhiên, Trần Đức lên tiếng.

Ba người lập tức dừng bước.

Phút chốc, trong mắt Hàn Tùng lóe lên tia tàn nhẫn, nhưng nhanh chóng biến mất và thay vào đó là sợ hãi cùng bối rối, hắn có cảm giác nổi gai ốc.

“Chiếc LandRover của bọn mày chạy một mạch từ bên ngoài vào biệt thự khiến tao thấy cực kỳ ngứa mắt, Hàn Tùng, mày đập nát nó đi!”

“Tự tay mày đập, không cho phép người khác giúp đỡ!

Hàn Tùng sững sờ, hắn không ngờ Trần Đức lại để mắt đến xe của mình.

Chiếc LandRover này là hàng giới hạn.

Cả cái Giang Bắc này chỉ có hắn mới có một chiếc LandRover đã độ lại như vậy, và cũng chỉ hắn mới có biển số xe khủng bố như thế.

Có thể nói là dù biển số hay xe cũng đều đại biểu cho Hàn Tùng, là bộ mặt của hắn.

Nếu chuyện phải quỳ xuống dập đầu ngày hôm nay bị truyền ra ngoài, thì cùng lắm chỉ có người nhà họ Hàn, hắn và hai tên tay sai của mình biết được.

Nhưng nếu đập nát xe thì chắc chắn cả Giang Bắc đều sẽ biết.

Đến lúc đó, xem như thể diện của hắn hoàn toàn mất sạch.

Mặt mũi nhà họ Hàn cũng bị ném đi!

Khi đó, chắc chắn gia tộc sẽ trút giận lên hắn.

Hàn Tùng không thể gánh nổi kết cục như vậy.

“Không thể đập chiếc xe này”, Hàn Tùng nhìn thẳng vào Trần Đức, cắn răng nói: “Nói thật, quỳ xuống dập đầu với mày còn có thể hòa giải, nhưng nếu đập nó, xem như mày chính thức đắc tội tao, cũng hoàn toàn làm mất lòng nhà họ Hàn. Một khi đắc tội với nhà họ Hàn, dù là lên trời xuống đất thì mày cũng chỉ có con đường chết!”

“Cậu Hàn, Trần Đức nói đùa đấy, cậu ta không muốn cậu đập thật đâu!”, lúc này, Tống Thiên Long lên tiếng, ông ta biết có đôi khi một chiếc xe mang ý nghĩa đại diện cho một thứ gì đó.

Đắc tội Hàn Tùng không đáng kể đến, nhưng nếu thật sự đắc tội nhà họ Hàn, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Ông ta không thể không lên tiếng.

“Cậu Hàn, cậu đi đi, Trần Đức chỉ nói đùa mà thôi”, Tống Thiên Long hai bước làm ba đi đến trước người Hàn Tùng, khom người cung kính, nào có giống rồng, mà thật sự là một con lươn, hoàn toàn mất đi sự ngạo nghễ khi bức bách Tống Ngữ Yên.

Có điều, không ai để tâm đến ông ta.

Trần Đức không lên tiếng, ba người Hàn Tùng nào dám nhúc nhích.

Bầu không khí phút chốc trở nên xấu hổ.

“Ngữ Yên, con mau khuyên cậu ta đi!”, Tống Thiên Hổ ngước khuôn mặt rầu rĩ, cẩn thận nói với Tống Ngữ Yên: “Nếu thật sự đắc tội nhà họ Hàn, chúng ta…”

“Ông im đi!”, Tống Ngữ Yên cắt ngang lời Tống Thiên Hổ, chuyện đã đến nước này, cô ấy chỉ có thể cùng tiến cùng lùi với Trần Đức mà thôi.

Khí thế của Tống Ngữ Yên rất mạnh, lại có Trần Đức làm chỗ dựa, tiếng quát lạnh lùng của cô ấy khiến Tống Thiên Hổ run lên, không dám nói thêm một chữ nào nữa.

“Muốn sống thì nhất định phải đập xe”, Trần Đức vẫn luôn giữ im lặng cuối cùng cũng mở miệng: “Nhà họ Hàn? Không chọc đến tao thì thôi, nếu dám, diệt là được!"

Ầm!

Một câu nói như ngũ lôi oanh đỉnh!

Hàn Tùng sững sờ.

Tên này là ma quỷ sao?

Ai cho hắn can đảm nói ra những lời như vậy?

Nhà họ Hàn có thực lực như thế nào cơ chứ? Ắt hẳn những người biết đến sự tồn tại của bọn họ đều sẽ rõ.

Diệt nhà họ Hàn?

Suốt một khoảng thời gian dài, các gia tộc, doanh nghiệp ở Giang Bắc không bị nhà họ Hàn tiêu diệt đã sớm thắp nhang cầu nguyện, vậy mà Trần Đức lại nói muốn diệt nhà họ Hàn?

Sắc mặt Hàn Tùng tái nhợt hệt như người chết, không có một chút máu. Trần Đức đúng là ngông cuồng, ngang ngược, khiến tim hắn không khỏi đập nhanh hơn.

Hắn hiểu được tên này không hề nói đùa.

Dường như hắn ta không hề sợ nhà họ Hàn.

Thực tế, chuyện hắn có sợ nhà họ Hàn hay không đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là nếu Hàn Tùng không đập xe thì không có cách nào sống sót rời khỏi chỗ này.

Việc đã đến nước này, tên thanh niên trước mặt nói muốn lấy mạng hắn tuyệt đối không phải đùa.

“…”, Hàn Tùng trầm mặc thật lâu, cuối cùng cùng lên tiếng, giọng hắn khàn đặc: “Tao đập!”

Hắn cầm lấy một cái ghế dài trong sảnh, nhắm mắt đập xuống mui chiếc LandRover.

“Rầm!”

“Rầm!”

“…”

Động cơ xe lõm xuống, đèn vỡ nát, cửa kính xuất hiện vết rạn như mạng nhện.

Hết cái này đến cái khác, Hàn Tùng vì mạng sống mà dùng hết toàn lực đập chiếc xe yêu quý của mình, khiến người xem không khỏi hãi hùng khiếp vía.

Chiếc LandRover này là hàng giới hạn, hơn nữa còn được tân trang, giá trị từ trong ra ngoài ít nhất cũng hơn 8 triệu.

Một phút sau, chiếc LandRover đã hoàn toàn mất đi vẻ ngạo nghễ lúc đến, khắp nơi toàn là lỗ thủng, nát đến không thể nát hơn, cứ như vừa trải qua một vụ tai nạn thảm khốc.

Hàn Tùng cảm thấy rất mệt.

Không chỉ thân thể mệt, mà tâm càng mệt hơn.

Xe bị đập nát, hắn thật sự không tưởng tượng nổi sau khi trở lại nhà họ Hàn sẽ phải đối mặt với những gì.

Hắn thở hổn hển nói: “Vậy đã được chưa?”

“Để lại 10 triệu, sau đó cút đi!”

Trần Đức thờ ơ nói.

“Được!”