Bát Gia Tái Thế

Chương 156: Chỉ đợi anh đến đưa nó đi thôi



Hừ, ranh con, đấu với tôi.

Xem bố cô có đánh chết cô không.

Ngay khi tay của Liễu Thế Hải sắp chạm vào mặt Liễu Như Nguyệt, đột nhiên một bàn tay khác xuất hiện, kẹp chặt lấy tay của ông ta.

Ngay lập tức.

Liễu Thế Hải giật mình, nghiêng đầu nhìn Trần Đức đang đứng bên cạnh Liễu Như Nguyệt: "Này nhóc, đây là chuyện của gia đình bọn tao, tốt nhất là mày đừng xen vào”.

Trần Đức không đáp.

Dùng hành động trả lời Liễu Thế Hải.

Lòng bàn tay, dần dần dùng lực!

"Aaa!"

Đột nhiên, một sức mạnh cực lớn ập đến, Liễu Thế Hải chỉ cảm thấy cánh tay như bị kìm sắt kẹp chặt, cơn đau dữ dội khiến ông ta nhịn không được hét lên một tiếng.

Sau đó…

Trần Đức chỉ hất một cái đã có thể dễ dàng đẩy ngã ông ta.

“Mày là ai?!”, Liễu Thế Hải nắm chặt cổ tay, bộ dạng hung dữ nhìn Trần Đức, cho dù anh đã buông tay ông ta ra nhưng cổ tay ông ta vẫn rất đau.

“Tôi là ai ông không cần biết, ông chỉ cần biết có tôi ở đây thì không đến lượt ông ra vẻ", ánh mắt Trần Đức rất bình tĩnh, như thể anh vừa làm một chuyện quá mức bình thường.

Liễu Như Nguyệt nhìn Trần Đức đầy cảm kích, nói: “Tôi đã nói rồi, anh ấy là phụ huynh của học sinh tôi”.

“Hừ, ai mà tin được?”, Thân Tú Thanh đỡ Liễu Thế Hải đứng dậy, nói mấy lời kỳ quặc: “Tôi thấy tên này là người tình nhỏ của cô đúng không? Tằng tịu với phụ huynh của học sinh, Liễu Như Nguyệt, cô được phết nhỉ, có điều mắt nhìn của cô chả ra làm sao cả, nhiều phụ huynh có tiền lại không tìm, đi tìm một tên nghèo..."

"Bốp!"

Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên bị tát vào mặt, cái tát đó khiến cô ta ngồi sụp xuống ghế sô pha, nửa khuôn mặt đỏ bừng, dấu năm ngón tay sáng rực đến chói mắt.

Liễu Thế Hải nhất thời ngẩn người.

Liễu Như Nguyệt trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.

Anh trai của Tử Hàm, dữ dội đến vậy sao?

Một lời không hợp liền đánh người...

Hình như... có vẻ rất là hả giận!

Thân Tú Thanh che mặt, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Trần Đức: "Anh… anh dám đánh tôi?"

tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Thân Tú Thanh: "Đánh cô một tát thì hả giận một giận”.

"Bốp!"

Nói đến đó, Trần Đức lại giơ tay lên, tát cô ta thêm một tát, tiếp đó đổi tay lại là một tát khác.

Vài cái tát liên tiếp giáng xuống, tát sau mạnh hơn tát trước.

Chẳng mấy chốc, cả khuôn mặt của Thân Tú Thanh đã sưng lên như đầu heo!

Sững sờ!

Thân Tú Thanh bị đánh đến nỗi sững sờ. cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn cà phê, đập về phía Trần Đức.

Trần Đức không thèm quay đầu lại, một cước đá văng.

"Rầm!"

Liễu Thế Hải trực tiếp bay ra xa đập vào tường, đau đến mức không đứng dậy được, sắc mặt trắng bệch.

Bên cạnh.

Liễu Như Nguyệt ngây người.

Cô ấy không ngờ Trần Đức lại bá đạo như vậy! thấy một người đàn ông nào bá đạo đến thế.

Mặc dù người bị đánh chính là bố mình, nhưng trong lòng cô ấy lại không hề có chút nào thương xót.

Loại người này nên bị đánh!

"Tôi nói rồi, có tôi ở đây, hai người không có tư cách ra vẻ đâu”.

Trần Đức đánh sướng tay rồi, trút được cơn giận trong lòng, lúc này mới dừng lại, đi đến bên cạnh Liễu Như Nguyệt: "Cô Liễu, nhanh đưa tôi đi gặp mẹ cô”.

"Vâng, vâng!"

Liễu Như Nguyệt sực tỉnh lại sau cú sốc, vội vàng đưa Trần Đức vào một căn phòng.

Trong phòng, trên một chiếc giường rộng rãi, mẹ của Liễu Như Nguyệt đang nằm trên đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, răng nghiến chặt lại.

Nếu không phải thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tim nhấp nhô thì bà ấy trông chẳng khác gì người chết.

"Dì ấy bị cao huyết áp”.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Trần Đức cũng có thể đoán được tình trạng của La Ngọc Xuân. Đây rõ ràng là do huyết áp quá cao dồn lên não, y học hay gọi là xuất huyết não.

Tình trạng của La Ngọc Xuân đã rất nghiêm trọng, cho dù bây giờ có đưa đến bệnh viện thì cũng không chắc có thể cứu được.

Vừa nhìn thấy La Ngọc Xuân, nước mắt Liễu Như Nguyệt liền tuôn trào, ai có thể ngờ một gia đình êm đềm tốt đẹp lại trở nên như thế này vì một con bạc?

Đủ loại cảm xúc uất ức dồn dập ập đến khiến Liễu Như Nguyệt ngồi xổm trong góc, khóc nức nở.

"Cô Liễu, đừng lo lắng, bệnh của mẹ cô không phải hết phương cứu chữa”.

Trần Đức đi đến bên giường ngồi xuống, lấy ra một vài cây kim bạc, đâm vào mấy huyệt vị quan trọng trên đầu La Ngọc Xuân. Đồng thời khí trong cơ thể anh cũng theo kim bạc đi vào, làm loãng máu trong đầu bà ấy.

Trong vòng chưa đầy ba phút, huyết áp của La Ngọc Xuân đã hạ xuống một cách hoàn hảo, sắc mặt của bà ấy trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Khi Trần Đức tháo chiếc kim bạc cuối cùng ra, La Ngọc Xuân cũng từ từ mở mắt.

"Mẹ!"

Liễu Như Nguyệt phấn khích chạy đến bên giường, ôm lấy La Ngọc Xuân: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi, huhu...”

“Con gái, không sao, không sao rồi”, La Ngọc Xuân vừa tỉnh dậy, sức khỏe không được tốt lắm, thì thào nói: “Mẹ không sao, không sao cả, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Mặc dù trong thời gian này La Ngọc Xuân luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng bà ấy vẫn có thể nghe thấy tất cả những chuyện đã xảy ra ở nhà!

Biết Liễu Như Nguyệt phải chịu nhiều uất ức như vậy, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy đau buồn không kém.

“Thần y, cảm ơn cậu!”, La Ngọc Xuân nhìn Trần Đức, bà ấy biết người thanh niên trước mặt đây chính là ân nhân cứu mạng của mình, lòng biết ơn khó diễn tả bằng lời, bởi vì sức khỏe quá yếu không đứng dậy nổi, nếu không bà ấy đã quỳ xuống từ lâu rồi!

Ơn cứu mạng lớn bằng trời!

“Chào dì, cháu tên là Trần Bát Hoang, dì đừng gọi cháu là thần y”, Trần Đức mỉm cười với La Ngọc Xuân rồi tự giới thiệu: “Cháu là phụ huynh của học sinh của cô Liễu, giúp dì chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ".

Chuyện nhỏ? Sao có thể là chuyện nhỏ được chứ? La Ngọc Xuân hiểu rõ tình trạng của mình, nếu không phải Trần Đức, e là không ai có thể cứu được bà ấy!

Người như vậy không phải thần y thì là gì?

"Làm sao có thể, không thể nào!"

Ngoài cửa, sắc mặt của Liễu Thế Hải cực kỳ khó coi, Trần Đức thật sự đã cứu được La Ngọc Xuân!

Ông ta thực sự không dám tin vào mắt mình!

Chuyện này có nhanh quá không?

Mới đó, còn chưa đầy năm phút!

Cho dù là bệnh cảm lạnh cũng không thể chữa khỏi nhanh như vậy được.

Hơn nữa, ông ta đã mời bác sĩ đến khám trước rồi, vị bác sĩ đó lắc đầu bảo không cứu được!

Chính vì như vậy nên ông ta mới dám trắng trợn đưa Thân Tú Thanh về nhà!

Dù sao thì sau khi La Ngọc Xuân chết, ngôi nhà này, ông ta chính là người thừa kế đầu tiên, ít nhất cũng có thể bán được một triệu tệ. Bây giờ La Ngọc Xuân đã tỉnh lại, biết được chuyện giữa ông ta và Thân Tú Thanh, theo như thỏa thuận đã ký trước đây thì ông ta chắc chắn sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.

Liễu Thế Hải không cam lòng, nếu như ông ta trắng tay rời đi thì ông ta sẽ hoàn toàn không còn gì cả!

Không!

Ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!

Ông ta lén lút đi đến một góc, lấy điện thoại di động ra gọi: "Anh Thâm, xin chào, tôi là Liễu Thế Hải, đúng, anh mau tới đây, con gái tôi đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi anh đến đón nó đi thôi, vâng, tôi biết rồi, tôi ở nhà đợi anh!"