Bát Gia Tái Thế

Chương 157: Đại đại ca



Sau khi cúp điện thoại chưa đến 3 phút.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa hỗn loạn.

“Anh Thâm, anh đến rồi!”

Liễu Thế Hải dường như nhìn thấy hi vọng, vừa lăn vừa bò ra mở cửa.

Nếu như là trước đây khi nhìn thấy anh Thâm, chỉ có sự sợ hãi, không có hi vọng gì, nhưng bây giờ, ông ta chỉ hi vọng nhanh chóng đạt được thỏa thuận với anh Thâm, hốt tiền rồi bỏ chạy.

Cái gì mà con gái, bà xã, tất cả đều không quan trọng bằng tiền.

Ngoài cửa.

Ba người đang đứng.

Kẻ cầm đầu mặc áo phông, đeo kính râm, đầu trọc và cao khoảng 1m5.

Hắn ta chính là anh Thâm trong lời Liễu Thế Hải, bởi vì quá thấp, Liễu Thế Hải hoàn toàn không dám duỗi thẳng thắt lưng trước mặt hắn ta, chỉ có thể cong eo, sợ sợ sệt sệt.

“Ôi, anh Thâm. Cuối cùng anh cũng đến rồi!”, Thân Tú Thanh dường như sớm đã nhận ra anh Thâm, trực tiếp lao về phía hắn ta.

Anh Thâm cũng nhìn thấy người phụ nữ giống như đầu heo kia, vô thức đẩy ra: “Cô con mẹ nó là ai? Dám động vào ông đây?”

“Là tôi, anh Thâm, Tú Thanh!”, Thân Tú Thanh che mặt: “Hu hu…”

“Mẹ kiếp, sao cô lại biến thành bộ dạng này?”

Anh Thâm và Thân Tú Thanh có quen biết nhau thật, Thân Tú Thanh cùng hắn ta gài bẫy mới lừa được Liễu Thế Hải tình nguyện đi đánh bạc, từ đó tán gia bại sản.

Đương nhiên, hai người này dĩ nhiên sẽ không nói sự thật, Liễu Thế Hải chỉ nghĩ rằng anh Thâm và Thân Tú Thanh là quan hệ bạn bè.

Cũng chính vì vậy, ông ta mới nguyện ý từ bỏ La Ngọc Xuân và ở bên Thân Tú Thanh.

Ở bên cô ta tương đương với việc có một hậu trường vững chắc như anh Thâm.

Phải biết rằng, anh Thâm phụ trách ba sòng bạc gần đó, nếu sau này ông ta đến sòng bạc, có ai mà không nể mặt ông ta cơ chứ?

Khuôn không nhận ra ngay lập tức.

“Anh Thâm, hu hu, anh phải làm chủ cho tôi, chúng lóc ỉ ôi nói.

“Mẹ nó. Ai mà to gan như vậy, dám động vào người của ông đây?”, anh Thâm cau mày, hắn ta tiến đến ghế sô pha ngồi xuống, hai tên đàn em đứng sau lưng, Liễu Thế Hải cung kính đứng bên rót trà.

“Con gái ông và người bắt nạt Tú Thanh đâu?”, anh Thâm khó chịu nói: “Đưa chúng nó đến đây!”

“Vâng, vâng, tôi đi ngay”. căn phòng La Ngọc Xuân ba người đang ở với vẻ mặt u ám.

Trong phòng.

Ba người đương nhiên nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sắc mặt La Ngọc Xuân rất khó coi, lúc còn trẻ không hiểu sao bà ta lại gả cho một người đàn ông như vậy, trong lòng cảm thấy thật hối hận.

Bà ta yếu ớt nói: “Con gái, bác sĩ Trần, hai người mau đi đi, một bệnh nhân như tôi, họ không đám làm gì đâu”.

“Không, mẹ, con sẽ không rời bỏ mẹ đâu”, Liễu Như Nguyệt lắc đầu, lúc này cô bỏ mẹ thì khác gì một con cầm thú chứ.

“Anh Trần, chuyện ở đây không liên quan đến anh, chuyện hôm nay, cảm ơn anh, tôi sẽ giúp anh kéo dài thời gian, anh chạy đi”.

Liễu Như Nguyệt đã từng nhìn thấy thủ lại vô cùng tàn nhẫn, lúc đầu khi đánh Liễu Thế Hải, hắn ta đã dùng thắt lưng của mình đánh ông ta, bây giờ trên người của Liễu Thế Hải vẫn còn sẹo.

Có thể cứu được La Ngọc Xuân, Liễu Như Nguyệt đã rất biết ơn Trần Đức rồi, chuyện này không liên quan đến Trần Đức, cô thật sự không muốn liên quan đến anh.

“Yên tâm đi cô giáo Liễu, tôi Đức thản nhiên nói: “Mấy người đó không đủ tư cách lộng hành như vậy”.

“Ồ, vậy sao?”, lúc này, bên ngoài cửa, giọng nói của Liễu Thế Hải đột nhiên vang lên, ông ta chế nhạo: “Thằng nhóc, mày đúng là có chí khí, ha ha, anh Thâm muốn gặp mày, mày còn không cút ra đây?”

“Còn có mày, Liễu Như Nguyệt, đồ ăn cây táo rào cây sung”.

“Cô giáo Liễu, đừng sợ, chúng ta ra ngoài xem xem, dì à, dì cứ ở trong này nghỉ ngơi đi”, Trần Đức nở một nụ cười tự tin, anh lập tức bước ra khỏi cửa.

Nụ cười đó rơi vào trong mắt Liễu Như Nguyệt, không hiểu sao cô lại có cảm giác vô cùng an toàn, trái tim đang hoảng loạn cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cô lặng lẽ đi theo Trần Đức ra ngoài.

Bên ngoài cửa, anh Thâm bưng một tách trà, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ta cũng không ngẩng đầu nhìn lên, tự mình nếm thử trà do Liễu Thế Hải rót.

“Anh Thâm, bọn họ đến rồi.

Liễu Thế Hải đến bên cạnh anh Thâm, thận trọng nói.

“Ừm… nếu đã đến rồi, còn không quỳ…”

Anh Thâm từ từ nhấp một ngụm trà, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa nói vừa nhìn người trước mặt.

Lời vừa dứt, tách trà trong tay đột nhiên rung lên và rơi xuống đất kèm theo một tiếng bịch.

Đôi mắt đó nhìn thẳng vào Trần Đức.

Khóe miệng hắn ta bất giác giật giật!

Bà mẹ nó.

Sao lại gặp phải vị gia này rồi?

Hắn ta có chút không dám tin.

Sao lại trùng hợp như vậy.

Chỉ hơn nửa tháng trước, tại Thiên Hương Kiều, trong Lục Hoán Kim, hắn ta từng gặp qua Trần Đức.

Ngày đó, hầu hết các thủ lĩnh của thành phố Tần đều đến, đích thân hắn ta đến đó để bảo vệ cho Phì Tứ, phần lớn số đó đều là các doanh nhân lớn.

Cũng ngày đó.

Lão đại của hắn, Phì Tứ gia, đã cúi gập người 90 độ trước chàng trai trẻ này và gọi anh ta là đại ca.

Mà đám đàn em như hắn ta.

Càng phải gọi là đại ca lớn!

Bắt đầu từ tối hôm đó, hắn ta đã khắc sâu hình bóng người thanh niên đó trong tâm trí, thề rằng dù thế nào đi nữa, sau này sẽ không thể đắc tội với anh.

Gặp được anh, nhất định phải nịnh nọt làm anh vui lòng.

Ai mà ngờ được, mới nửa tháng thôi, hắn ta lại gặp được anh nơi đây.

Anh Thâm sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Trần Đức với dáng vẻ thất thần.

“Anh Thâm?”, Liễu Thế Hải cảm thấy không thể giải thích được, không biết ông chủ này bị làm sao, thận trọng nói: “Anh không sao chứ?”

Anh Thâm không những choáng váng mà trên trán mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng.

Giống như đang ngồi trên thảm đầy kim.

Vị đại ca lớn trước mắt, hắn ta nào có tư cách để ngồi chứ? Ngay lập tức, hắn ta vội vàng dứng dậy, đang định nói gì đó thì Thân Tú Thanh đã đổ thêm dầu vào lửa nói: “Anh Thâm, chính là hắn ta đã đánh tôi, nhanh giúp tôi báo thù, giết chết thằng chó này đi”.

Trần Đức đứng đó với ánh mắt kì quái, anh cũng nhận ra anh Thâm, cái người gọi là anh Thâm này, không phải chỉ là một tên tiểu đệ đứng sau Phì Tứ ngày đó hay sao? Thậm chí còn không có tư cách để nói chuyện với anh.

Không ngờ ở đây lại được người ta gọi một tiếng anh.

Anh có chút buồn cười.