Bát Gia Tái Thế

Chương 158: Khu Bắc gây chuyện



Về phần Liễu Như Nguyệt, cô ấy càng căng thẳng hơn, nắm tay đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt.

“Tiểu tạp chủng, đây là Anh Thâm của bọn tao, sao nào, sợ rồi chứ gì?”, Thân Tú Thanh thấy Trần Đức không nói gì, vẻ mặt kì quái, còn cho rằng anh đang sợ hãi, cô ta đắc ý nói: “Lông còn chưa mọc đủ mà đám đi quản chuyện nhà người khác, con mẹ nó đúng là thứ không biết điều!”

“Anh Thâm!”, Liễu Thế Hải cũng nói: “Thằng ranh này ngăn cản con gái tôi bán cho anh, liên quan mẹ gì đến nó chứ, Anh Thâm, nhanh giết chết thằng chó này đi”.

“Tiểu tạp chủng?”

“Thằng chó chết?”

“Bà mẹ nó, này thì tạp chủng này!”

Đột nhiên, Anh Thâm giơ chân đá vào bụng Thân Tú Thanh, tiếp đó, hắn ta nhặt cái gạt tàn thuốc trên bàn trà đập vào đầu Liễu Thế Hải và gầm lên: “Đồ chết tiệt, muốn chết phải không, ông đây đưa chúng mày đi một đoạn!”

Liễu Thế Hải, Thân Tú Thanh hai người sững sờ.

Cái quái gì thế?

Đánh nhầm người rồi à?

Tại sao đột nhiên tấn công hai người bọn họ?

“Anh Thâm…”, Thân Tú Thanh đáng thương nhìn về phía Anh Thâm.

“Anh Thâm, anh đánh chúng tôi làm gì?”, Liễu Thế Hải vẻ mặt đau đớn, đầu chảy máu nhuộm ướt tóc, màu đỏ tươi chói mắt.

Hai tên đàn em của Anh Thâm và Liễu Như Nguyệt cũng có chút bất ngờ và ngạc nhiên.

Đây là đang phát điên, tự đánh người của mình à?

Chỉ có trong lòng Anh Thâm sáng như gương, nhìn thì có vẻ bình lặng nhưng thực chất hiện tại hắn ta cực kỳ sợ hãi.

Vị trước mặt này là đại ca lớn của hắn ta đấy.

Thân Tú Thanh và Liễu Như Nguyệt hai con lợn ngu ngốc này dám đắc tội Trần Đức, đây đúng là tự mình tìm cái chết mà.

Anh Thâm run bần bật, thận trong đến trước mặt Trần Đức, vẻ mặt sợ hãi, sau đó trịnh trọng cúi gập đầu 90 độ nói: “Em là Triệu Thâm, xin chào đại ca lớn!”

Đại ca lớn!

Ba chữ này, tràn ngập vẻ kính sợ và trang trọng.

Anh Thâm không ngẩng đầu lên mà cứ cúi đầu như vậy.

Không phải hắn ta không muốn đứng lên, mà bởi vì Trần Đức không nói, hắn ta không có dũng khí.

Một lúc mọi người đều kinh hãi.

Da đầu tê rần.

Đại ca lớn!

Anh lớn?

Hắn… rốt cuộc là người như thế nào?

Liễu Như Nguyệt há to miệng…

Chẳng trách anh lại có tự tin có thể giải quyết chuyện này, đây, là chỗ dựa của anh sao?

Anh trai của Tử Hàm, lẽ nào cũng là một thành viên của thế giới ngầm?

Khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Thân Tú Thanh tràn đầy kinh hãi.

Cô Thâm, sớm đã được nghe về chuyện ở Thiên Hương Kiều ngày hôm đó rồi.

Đại ca lớn.

Ngoài hai mươi tuổi.

Phì Tứ cũng phải gọi một tiếng đại ca.

Lẽ nào, chính là người thanh niên đang đứng trước mặt này.

Thân Tú Thanh như bị sét đánh, ánh mắt tuyệt vọng.

Lúc Anh Thâm nói với cô ta về đại ca lớn, đã cảnh cáo vài lần.

Rằng cô ta đừng bao giờ khiêu khích đến vị đó, nếu không tự tay hắn ta sẽ xử lý cô ta.

Xong rồi xong rồi…

Toàn thân Thân Tú Thanh run lên.

Liễu Thế Hải trong lòng càng thêm hỗn loạn, đại ca lớn cách xưng hô này, làm ông ta không biết nó có ý nghĩa là gì.

Đại ca của đại ca Anh Thâm.

Ông ta vô cùng hối hận.

Tên nhóc này, tại sao không sớm nói ra thân phận của mình, cứ ở đó mà giả bộ, đợi bây giờ vả mặt ông ta sao? Nếu ông ta sớm biết thân phận của Trần Đức, chắc chắn sẽ không bao giờ hung hăng như vậy.

“Xem ra anh còn nhận ra tôi”, Trần Đức dửng dưng nhìn chằm chằm vào Anh Thâm.

“Đương nhiên, cho dù tiểu Thâm có quên mất bố mẹ như thế nào cũng không bao giờ quên đại ca lớn!”, Anh Thâm cúi đầu, chân thành nói.

“Anh đứng lên đi”.

Anh Thâm giống như được giải thoát, lập tức duỗi thẳng eo, hắn ta rất khôn khéo, vội vàng nói: “Đại ca lớn, hai người này phải giải quyết thế nào?”

“Tôi rất khó chịu với họ”, Trần Đức nói.

“Tôi hiểu!”, Anh Thâm quay đầu, ra lệnh cho hai tên đàn em: “Đem bọn họ ra sau, đánh cho một trận, từ nay không bao giờ được xuất hiện ở thành phố Tần nữa”.

“Dạ!”

Hai tên đàn em lập tức động thủ, rất nhanh, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét như giết heo, khiến người ta nghe thấy mà tê dại đầu óc.

Liễu Như Nguyệt mở miệng muốn cầu xin cho bố mình, nhưng khi nghĩ đến những gì ông ta đã làm, đành bỏ cuộc.

Người như vậy, không xứng đáng làm bố chút nào.

Càng không xứng đáng làm chồng.

Bao nhiêu năm qua, ông ta chưa bao giờ có chút trách nhiệm nào của người làm bố.

Có lẽ, đã đến lúc cắt đứt quan hệ.

Chỉ một câu nói đơn giản của Trần Đức đã thật sự quyết định tương lai của hai người, từ nay về sau họ sẽ không bao giờ được xuất hiện ở thành phố Tần nữa, Anh Thâm sau khi giải quyết xong chuyện này đã gửi lại toàn bộ số tiền mà Liễu Thế Hải đã thua cược, tất cả giao lại cho Liễu Như Nguyệt.

“Rầm!”

Đột nhiên.

Lúc này, cửa lớn được đẩy ra.

Bên ngoài có mười mấy người mặc vest đen xông vào.

Những người này đều rất dữ tợn, đầu đinh và có hình xăm trên cơ thể.

Khí thế khá lớn, Liễu Như Nguyệt sợ đến mức co người lại.

Người đứng đầu có khuôn mặt vuông vắn, sống mũi cao, lông mày rậm, khoảng bao mươi tuổi.

Có điều, một cánh tay của hắn ta đã bị chặt đứt, vừa đi hắn vừa hét lớn: “Con mẹ nó, Triệu Thâm, hóa ra mày đang ở đây, đi với ông đây một chuyến, hôm nay tao sẽ cho mày biết ai là người mày có thể chọc, ai là người không thể”.

“Là mày!”

Anh Thâm thấy người tới, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Bạo Long, tao vẫn còn công chuyện ở đây, mày ra ngoài đợi tao, lát nữa tao ra”.

“Hừ, cho mày tiền cũng chạy không thoát, ông đây ở dưới sân bóng rổ tầng dưới đợi mày, cho mày một phút, nếu không xuống, tao sẽ đích thân lên tìm, đến lúc đó một người ở đây cũng đừng hòng thoát được”.

Bọn họ vừa đi, sắc mặt Triệu Thâm càng ngày càng xấu, không khỏi nặng nề thở dài: “Anh Trần, để anh phải chê cười rồi”.

“Có chuyện gì vậy?”, Trần Đức hỏi.

“Cái người Bạo Long vừa nãy, một tiếng trước vừa đến khu phía Nam của tôi đánh bạc, gian dối nên bị tôi chặt đứt một cánh tay, ai biết được hắn lại là em trai của lão đại thế lực ngầm phía Bắc”.

“Tôi cũng vừa mới biết, xem ra là đang muốn tìm tôi báo thù”.

“Lão đại khu Bắc?”, Trần Đức chau mày.

“Vâng, thành phố Tần có bốn băng nhóm lớn, chia thành Đông Tây Nam Bắc, phía Nam-Ân Thập Nương, phía Bắc-Long Tiếu Hổ, phía Đông-La lùn, phía Tây- Phương Nham Sơn.

“Phía Đông đã bị Phương Nham Sơn thôn tính, Long Tiếu Hổ muốn học theo hắn ta, muốn thôn tính chúng tôi, thời gian gần đây bọn chúng luôn tìm cách gây rắc rối cho chúng tôi”, Triệu Thâm cau mày, ánh mắt lộ ra tia tàn ác nói: “Có điều, anh Trần, anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ để bọn chúng cướp được một tấc đất của phía Nam, cùng lắm là dùng cái mạng của ông đây đổi lấy mạng của hắn”.