Bát Gia Tái Thế

Chương 165: Kêu dì



Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?

Đây là gặp nạn mà Triệu Thâm nói sao?

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, tiếp đó liền ập tới vây lấy Triệu Thâm, thấy hắn ta không có chuyện gì mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Thâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, một người đàn ông hỏi, hắn ta là thân tín của Triệu Thâm, cũng là ‘chú hai’ mà Triệu Thâm đã kêu hai thuộc hạ nâng đỡ trước khi rời đi, tên gọi Trần Tường.

“Các vị, tôi đã không sao nữa rồi, mau tới đây ra mắt đại ca lớn đi, chính đại ca lớn đã cứu mạng tôi đêm nay đó!”, Triệu Thâm giới thiệu với mọi người: “Đây là đại ca của đại ca Phì Tứ, mọi người kêu lão đại là được rồi!”

“Lão đại!”

Hàng chục người đồng thanh chào Trần Đức, bọn họ làm thế nào cũng không thể tin được việc chính người thanh niên trước mắt đã giải quyết mọi chuyện, nhưng họ dành sự tôn trọng tuyệt đối cho Triệu Thâm.

“Tốt”.

Triệu Thâm nói: “Đem tất cả những tên này trở về, còn có thi thể của Bạo Long mang về cho chó ăn”.

Triệu Thâm cũng là một người tàn nhẫn, đâm lao thì phải theo lao, dẫu sao giết cũng đã giết, cũng đã mạo phạm Long Tiếu Hổ tới bước đường sống chết, còn không bằng triệt để đắc tội.

“Vâng!”

Dưới sự chỉ huy của Triệu Thâm, mọi người bắt đầu thu dọn tàn cuộc.

Đợi Triệu Thâm ngoảnh lại mới phát hiện đại ca lớn đã rời đi từ lúc nào.

Trần Đức đương nhiên sẽ không trở lại nhà của Liễu Như Nguyệt với một thân nặng mùi máu tanh này mà quay lại nhà riêng tắm rửa sạch sẽ.

Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên tay Trần Đức đang cầm tấm bản đồ máu mà Trương Phàm để lại mà ngẩn ngơ.

Vừa nhìn chằm chằm vào bản đồ máu, anh vừa lẩm bẩm:

“Các anh em, hiện tại tôi đã diệt trừ đi di chứng, sự phô trương của ngày hôm nay chỉ là bắt đầu, tôi sẽ khiến kẻ hại chết mọi người phải chú ý tới sự tồn tại của tôi, phải tới tìm tôi”.

“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ phải khiến chúng trả giá đắt, nợ máu phải trả bằng máu!”

Trong đầu Trần Đức hiện lên hình ảnh của các anh em ngày xưa, còn có bóng dáng của người phụ nữ đó, sắc mặt của anh có chút tái nhợt, nơi sâu thẳm nội tâm quặn thắt từng cơn đau.

Anh vẫn nhớ những gì người đứng đầu gia tộc ở nước ngoài nói lại với mình trước khi chết.

Người mà những kẻ đó muốn giết không phải là anh em gắn bó với anh, cũng không phải là người vợ thân yêu của anh!

Mà là anh!

Miễn là anh phách lối xuất hiện trong tầm mắt quần chúng.

Trần Đức tin rằng, những kẻ đó nhất định sẽ tự tìm tới cửa!

Anh không biết kẻ đứng phía sau màn vì sao lại muốn giết mình, nhưng bất luận vì lý do gì, chỉ cần bọn chúng dám tới, Trần Đức liền sẽ khiến chúng chết không có chỗ chôn.

Các anh em, còn có người phụ nữ phải chôn theo đó của anh!

“Cốc cốc cốc”.

“Bát Hoang, anh có ở nhà không?”

Từ ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, theo đó giọng nói của một người phụ nữ cũng vang lên.

Trần Đức vội vàng thu lại bản đồ máu, mặc thêm quần áo rồi mở cửa: “Chị dâu?”

Đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính là người đẹp chủ nhà, Diêm Thanh Nhã.

Diêm Thanh Nhã lúc nào cũng khoác trên người bộ đồ mặc ở nhà trang nhã, một chiếc váy hồng phấn nhạt, cùng đôi dép xăng đan hơi toát lên nét lười biếng, vóc dáng cô ta đầy đặn, cặp đùi thon thả, trên chiếc cổ ngọc thơm ngát là chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh.

Cô ta sở hữu nước da hồng hào, gương mặt căng bóng khỏe khoắn, rõ ràng đã ngoài tứ tuần nhưng trông cô ta như chỉ vừa qua ba mươi, so với những người phụ nữ ngoài hai mươi kia, cô ta không chỉ có dáng người cùng dung mạo đẹp hơn mà cả sự quyến rũ chỉ những người phụ nữ ở độ tuổi như cô ta mới có.

Nhìn vẻ ngoài của cô ta, sau khi không có sự hiện diện của tên đàn ông kia, dường như những ngày tháng trôi qua còn khá thoải mái.

“Còn gọi tôi là chị dâu?”, Diêm Thanh Nhã trợn trắng mắt nhìn Trần Đức.

“Ồ…”, Trần Đức khẽ tỏ ra hối lỗi: “Thực xin lỗi, chị Thanh Nhã”.

“Cũng đừng kêu tôi là chị, để tôi nghĩ xem, hay là gọi tôi là dì Diêm, thế nào?”, Diêm Thanh Nhã cười trong veo đáp.

“Được thôi, dì Diêm”, Trần Đức có chút khó hiểu, lần trước không phải cô ta bảo anh gọi là chị sao, sao lần này lại thay đổi rồi, tâm tư phụ nữ đúng là khó nắm bắt, cũng may đó chỉ là vấn đề xưng hô, anh ngược lại cũng không để tâm: “Dì Diêm tìm tôi có chuyện gì sao?”

Diêm Thanh Nhã cười khúc khích, nét mặt cũng tốt hơn một chút.

Từ sau khi Trần Đức xử lý tên khốn Thái Dũng kia, hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ta, chỉ là trong những ngày qua, trong tâm trí cô ta lại luôn xuất hiện hình ảnh của người đàn ông trước mắt này.

Đặc biệt là vào ban đêm, thậm chí còn có nhiều lần mơ thấy cùng Trần Bát Hoang anh xảy ra vài chuyện không thể miêu tả được trên ghế sô pha trong phòng khách.

Trong khoảng thời gian này, cô ta vậy mà ở trong trạng thái ám ảnh với Trần Bát Hoang.

Chỉ là tên nhóc này vẫn luôn không quay lại nhà, cô ta muốn gặp anh cũng không thấy nổi bóng lưng.

Đêm nay không dễ dàng gì mới trông mong được anh trở lại, nghĩ xong lý do cô ta liền tìm tới cửa: “Bát Hoang, cậu hẳn là vẫn chưa dùng cơm tối đi, sự việc lần trước tôi vẫn chưa có thời gian cảm ơn cậu một cách tử tế, vừa hay con gái tôi hôm nay cũng trở lại, liền muốn mời cậu tới nhà cùng nhau ăn đêm”.

Trần Đức cuối cùng cũng hiểu tại sao Diêm Thanh Nhã bỗng nhiên muốn thay đổi cách xưng hô, thì ra là do con gái cô ta đã trở về.

Nếu xét về tuổi tác, con gái của cô ta không nhỏ hơn Trần Đức bao nhiêu tuổi, nếu anh gọi Diêm Thanh Nhã là chị, con gái của cô ta lại xưng hô với anh như thế nào đây?

Đối mặt với lời mời của Diêm Thanh Nhã, Trần Đức cũng không từ chối, anh hiện tại quả thực có chút đói bụng, có thể ăn chực một bữa cũng không tồi.

Đi theo Diêm Thanh Nhã lên lầu đến nhà cô ta.

Cánh cửa từ bên trong mở ra là một cô gái tầm 21 22 tuổi, tướng mạo có vài phần giống Diêm Thanh Nhã, khuôn mặt cùng vóc dáng thuộc hàng trung bình, cô ta mặc quần jean siêu ngắn và áo phông trắng, trang điểm trẻ trung thanh lệ, cũng được tính là nữ thần trong lòng các chàng trai.

“Bát Hoang, đây là con gái của tôi, Diêm Mộng”, Diêm Thanh Nhã giới thiệu với Trần Đức, sau đó quay sang nói với con gái: “Vị này chính là người thuê phòng trước đó mà mẹ đã nhắc tới với con”.

“Chào em!”

Trần Đức mỉm cười chào Diêm Mộng, Diêm Mộng chỉ hừ lạnh liền quay lưng bỏ đi.

“Ài, Bát Hoang, cậu đừng tức giận, đứa con gái này của tôi vẫn luôn như vậy, nó biết là do cậu đuổi bố nó đi nên có chút khó chịu thôi”, Diêm Thanh Nhã lắc đầu bất lực.

Tuy Thái Dũng là một tên khốn kiếp nhưng đối xử với người con gái Diêm Mộng này miễn cưỡng có thể chấp nhận được, giữa hai người còn có chút tình cảm, Trần Đức khiến Diêm Thanh Nhã cùng Thái Dũng li hôn, trong lòng Diêm Mộng đương nhiên có chút không thoải mái.

Tuy nhiên con gái cô ta cũng hiểu rõ đức tính của Thái Dũng, ngoài mặt không vui nhưng trong lòng cũng âm thầm ủng hộ hai người họ li hôn, chỉ đơn giản là không thoải mái với Trần Đức.

Cô gái nhỏ tức giận nhưng Trần Đức cũng không quan tâm, cũng không chấp nhặt với cô ta.